'Trên thực tế, Cửu công chúa dù nghèo đến đâu cũng không đến mỗi một ít tiền cũng không có.
Chẳng qua vì lý do an toàn, nên mượn nhiều một chút.
Dù sao cũng phải mở miệng, mượn bốn mươi ngàn lượng với năm mươi ngàn lượng có khác gì nhau đâu?
Cửu công chúa thấy Kim Phi không đồng ý ngay, vội vàng hứa: “Tiên sinh yên tâm, Vũ Dương có thể dùng tiền thuế thái ấp làm vật đảm bảo, tuyệt đối không ăn quyt!”
“Điện hạ, ý ta không phải vậy, cũng không cần lấy cái gì ra bảo đảm”.
Kim Phi vội vàng xua tay, tùy tiện đưa ra lý do: “Người dân chỉ nhận tiền mặt thôi, ta đang nghĩ xem mình có mang đủ tiên mặt không”.
“Đủ chứ?” Cửu công chúa cũng ý thức được đây là một vấn đề lớn.
“Đủ thì đủ, nhưng ta chỉ có ngân phiếu”. Kim Phi hơi ê răng trả lời. Y chỉ kiếm cớ để đối phó với Cửu công chúa mà thôi.
Nói xong mới nghĩ lại, chỉ vì phấn khích, mà hình như đã bỏ qua vấn đề này.
Kỳ thực trong tay y có mấy mươi ngàn lạng bạc, nhưng nếu muốn mua ngựa của người dân, nhất định phải trả tiền mặt.
Hơn nữa, một người dân có thể dắt nhiều nhất hai ba con ngựa, giữ hơn mười lạng bạc, cho dù có đưa cho họ một thỏi bạc lớn một trăm lượng thì họ cũng không đổi được.
Vì vậy, không chỉ cần tiên mặt mà còn cần một số lượng lớn thỏi bạc nhỏ.
Ai lại mang mấy chục ngàn lượng bạc vụn ra cửa? Chí ít Kim Phi sẽ không làm vậy. “Vậy làm sao bây giờ? Cửu công chúa sốt sảng.
“Đừng nóng vội, chỉ cần cố gắng suy nghĩ, biện pháp sẽ nhiều hơn khó khăn!”
Kim Phi vừa đi vừa lẩm bẩm những lời tự động viên †ừ đời trước, đầu óc chuyển động, nghĩ biện pháp đối phó.
'Trong kho làng Tây Hà có rất nhiều tiền mặt và đồng xu, nhưng bây giờ cử người về lấy, chắc chắn không kịp.
Thương hội Kim Xuyên cũng có trú điểm ở Tây Xuyên, nhưng chắc chắn không thể lấy ra nhiều tiền mặt như vậy.
Phải làm gì đây?
“Nếu như không có chuyện bất ngờ gì xảy ra, quân Khánh Nguyên có lẽ đã đánh hạ cửa thành Đông”. Cửu công chúa đề nghị: “Tiên sinh, chỉ bằng chúng ta tìm Hâm Nghiêu ca ca giúp đỡ?”
“Gã có thể một lần lấy ra nhiều bạc vụn như vậy sao?” Kim Phi hỏi.
Làm Tri phủ “thanh liêm"” ba năm cũng có được một trăm ngàn lượng.
Với bầu không khí quan trường hiện nay của Đại Khang, cho dù châu mục Khánh Hâm Nghiêu có liêm khiết đến đâu, Kim Phi tin rằng gã cũng có thể dễ dàng lấy ra mấy mươi ngàn lượng bạc.
Mấu chốt của vấn đề là số bạc vụn.
“Ta cũng không biết”. Cửu công chúa lắc đầu: “Hay là ta gọi Mộ Lam tỷ tỷ đến hỏi xem thế nào nhé?”
“Vậy thì hỏi thử đi”.
Tạm thời Kim Phi không nghĩ ra được giải pháp tốt nào, chỉ có thể đặt hy vọng vào Khánh Hâm Nghiêu.
Cửu công chúa bảo Thấm Nhi gọi Khánh Mộ Lam đến, hỏi: “Mộ Lam tỷ tỷ, Hâm Nghiêu ca ca có thể lấy ra năm mươi ngàn lượng bạc không?”
“Có thể!” Khánh Mộ Lam không chút do dự gật đầu: “Vũ Dương, muội cần tiền sao?”
“Đúng vậy”. Cửu công chúa gật đầu: “Ta không muốn thỏi bạc lớn một trăm lượng, chỉ cần thỏi bạc nhỏ năm lượng, Hâm Nghiêu ca ca có không?”
"Thỏi bạc nhỏ hả?" Khánh Mộ Lam suy nghĩ một lúc rồi nói: "Vậy thì không có, ta từng đến nhà kho xem rồi, tất cả đều là thỏi bạc lớn và thỏi vàng, không có thỏi bạc nhỏ nào cả”.
Kim Phi và Cửu công chúa đều lộ ra vẻ mặt thất vọng.
Khánh Mộ Lam không cần phải lừa gạt bọn họ, nếu. đã nói không có, thì chắc chắn không có.
Thật ra chuyện này cũng bình thường. Ngoại trừ những người như Kim Phi cần chuẩn bị tiền mặt để trả lương cho công nhân thì ai lại tích trữ nhiều bạc vụn như thế làm gì?
Có tiền chắc chắn toàn là ngân phiếu và vàng.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!