“Nghiên Nghiên, thật sự là con à, vừa rồi khoảng cách khá xa, mẹ còn tưởng mình hoa mắt chứ.”
Tạ Tử Kỳ nhiệt tình đi tới, vẻ mặt tươi cười. Bà là một người phụ nữ rất hay nói, chỉ số IQ cũng không cao, bình thường bà ấy yêu thích nhất chính là đánh mạt chược và ‘buôn dưa lê’ với mấy bà thím khác, là điển hình cho loại phụ nữ quý tộc lắm mồm.
Quý Nghiên lễ phép chào hỏi: “Con chào mẹ nuôi.”
Khóe mắt vừa đúng lúc nhìn về phía Dương Đình Đình, Dương Đình Đình cũng bất đắc dĩ nhìn Quý Nghiên, ánh mắt vẫn y như trước đây, lần nào cũng tràn đầy khinh thường.
Quý Nghiên đã sớm thành thói quen, đối với Dương Đình Đình, cô vẫn coi cô ấy như một người em gái được người chiều chuộng đến hư, vẫn luôn dung túng cô ấy, dù là cô ấy đối với mình không được tốt, Quý Nghiên cũng chưa từng để ý.
Thế nhưng chuyện lần trước, quả thật Dương Đình Đình đã chọc giận đến cô. Chuyện của Quý Nhu và Mạnh Thiếu Tuyền, cô cũng không tin Dương Đình Đình không có dính vào, thậm chí cô ta còn giúp một tay thúc đẩy, Quý Nghiên thật nghĩ không ra, họ từ nhỏ cùng nhau lớn lên, còn là chị em nuôi, rốt cuộc tại sao Dương Đình Đình lại hận cô đến như vậy? Cô có thể tha thứ chuyện cô ta giấu giếm cô, nhưng không có cách nào tha thứ khi cô ta đã sớm biết rõ mọi chuyện, còn coi như không có gì xảy ra, kéo cô đi dự tiệc sinh nhật của Mạnh Thiếu Tuyền, cố ý nhìn cô diễn trò cười.
Từ nhỏ đến lớn, Quý Nghiên ghét nhất là cười trên sự đau khổ của người khác, đó là lần đầu tiên Dương Đình Đình thân thiện với cô như vậy, Quý Nghiên mặc dù không thích cô ta, nhưng tóm lại trong lòng vẫn rất vui vẻ, cô rất muốn chung sống thật tốt với Dương Đình Đình, vậy mà hành động của Dương Đình Đình đã hoàn toàn làm cho trái tim của cô trở nên băng giá.
Bây giờ đối với người mà mình không thích, Quý Nghiên cũng lười phải giả bộ, cho dù là khuôn mặt tươi cười cũng không thể làm được, nhiều lắm là chào hỏi không mất lễ phép thôi chứcũng không muốn nói một lời thừa thải nào. Trước đây, cô còn có thể nhu hòa với Dương Đình Đình, không giống như bây giờ, ánh mắt của cô khi nhìn về phía Dương Đình Đình chỉ có thể dùng từ lạnh lùng để diễn tả.
Tạ Tử Kỳ không hề nhận thấy được giữa hai người có cái gì không ổn, bà chỉ biết Dương Đình Đình không thích Quý Nghiên, mỗi lần gặp mặt đều có không sắc mặt tốt, bà đã nói rất nhiều lần nhưng Dương Đình Đình nhất định không nghe nên bà cũng mặc kệ, vì thế lúc này bà mới không có cảm giác gì không tốt. Bà nói với Quý Nghiên: “Cái con bé này, tại sao lâu như vậy không đến thăm mẹ và cha nuôi? Mấy ngày trước cha nuôi còn nhắc đến con, kêu mẹ tìm thời gian gọi con về nhà chơi một chuyến.”
“Mẹ, mẹ nói những thứ này làm gì? Con không cần cô ta về nhà mình, vừa nhìn liền thấy ghét.” Dương Đình Đình vẫn không quản được cái miệng của mình, vừa nghe Tạ Tử Kỳ muốn Quý Nghiên trở về Dương gia thì nhất thời lộ ra bất mãn.
Tạ Tử Kỳ quát khẽ: “Con câm miệng cho mẹ.”
Bà chỉ có chút lớn tiếng chứ đối với ý kiến của Dương Đình Đình bà cũng không có tức giận lắm, người làm mẹ luôn luôn nghiêng về phía con gái mình. Bà vẫn luôn xem Dương Đình Đình là đứa con bảo bối, giờ phút này chỉ là làm ra vẻ một chút thôi. Trong lòng Quý Nghiên biết rõ nên cũng không nói gì.
Dương Đình Đình hừ lạnh một tiếng, không cam lòng quay đầu đi chỗ khác.
Quý Nghiên nói: “Mẹ nuôi, thật xin lỗi, gần đây con luôn bận tìm việc làm nên không có thời gian đi thăm mẹ và cha nuôi. Chờ thêm mấy ngày nữa con nhất định sẽ về nhà thăm hai người.”
Tạ Tử Kỳ hài lòng gật đầu: “Được! Được!”
Chân mày khóe mắt Dương Đình Đình tất cả đều là khinh bỉ, bĩu môi nói: “Dối trá.”
Tạ Tử Kỳ rất là nhức đầu với đứa con gái của mình, cũng không muốn quản cô nữa, đột nhiên nhớ ra cái gì, bà quay lại hỏi Quý Nghiên: “Đúng rồi, Nghiên Nghiên, con có biết em gái con có bạn trai chưa? Là Mạnh thiếu của tập đoàn Mạnh Phi, là người có tài, dáng dấp tốt, nhìn qua không tồi. Nếu không phải lần trước em con dẫn cậu ấy tới nhà thăm hỏi thì mẹ cũng không biết Tiểu Nhu đã tới Hongkong rồi. Nó cũng thiệt là, tới đây cũng không nói một tiếng, một cô gái ở một mình bên ngoài rất nguy hiểm, mẹ của con cũng lo lắng gần chết.”
Quý Nghiên sững sờ, cố nén xúc động trong lòng, lạnh nhạt nói : “Dạ, con biết rồi.”
Chuyện cô và Mạnh Thiếu Tuyền quen nhau, người của nhà họ Dương không hề biết, từ lúc bắt đầu đến khi cuối thúc hai người vẫn luôn rất yên lặng. Giờ phút này, Quý Nghiên cảm thấy vô cùng may mắn, nếu không cô cũng không biết nên đối mặt với người nhà thế nào nữa. Ở nhà cô đã rất lúng túng rồi, nếu thêm chuyện như vậy nữa, cô sẽ càng bối rối.
Điều này Quý Nghiên cực kỳ không muốn thấy.
Đồng thời cô cũng hiểu, về sau khó mà tránh được việc sẽ gặp được hai người bọn họ ở nhà họ Dương và nhà họ Quý, Quý Nhu và Mạnh Thiếu Tuyền ở chung một chỗ, lúc bắt đầu chính là vì muốn đả kích Quý Nghiên mà hôm nay hai người họ đã gặp người lớn trong nhà rồi, chắc chắn cũng sẽ đến Hồ Nam thăm hỏi Quý Anh Bình. Quý Nhu chính là hận không thể lúc nào cũng ân ân ái ái với Mạnh Thiếu Tuyền ở trước mặt cô, chứng minh cô ta đã thắng cô.
Trong lòng Quý Nghiên rất khó chịu, tình cảm của một người sao có thể thay đổi nhanh như vậy, cô rất muốn quên đi Mạnh Thiếu Tuyền nhưng đến cuối cùng vẫn là ‘có tâm mà vô lực’.
Cũng chỉ có quên đi mới có thể bảo vệ chính mình không bị tổn thương.
Dương Đình Đình thấy tâm trạng Quý Nghiên không ổn thì một chút không cam lòng trước đó cũng tan thành mây khói, như một con Khổng Tước xòe đuôi, cả người thật hả hê.
Tạ Tử Kỳ cho rằng Quý Nghiên đang hâm mộ Quý Nhu đã tìm được một người đàn ông tốt nên thở dài nói: “Con cũng đừng quá quan tâm tới công việc, là phụ nữ, nói cho cùng vẫn phải tìm cho mình một người chồng tốt, có một người đàn ông lúc nào cũng yêu thương cưng chiều mới là tốt nhất. Con xem, ví dụ tốt nhất chính là em của con đó, bây giờ nó vô cùng hạnh phúc, cái gì cũng không cần nghĩ nữa. Con nha, chính là không hiểu được như thế nào mới là tốt cho mình, con đừng có ở bên ngoài chịu cực khổ nữa, trở về nhà để cha con an bài cho con một chức vụ đi, sau đó thì đi xem mắt, gả cho một nhà chồng tốt! Nếu như con không muốn trở về thì vào công ty cha nuôi con làm cũng được, mẹ trở về nói với cha nuôi con một tiếng ”
“Mẹ nuôi, không cần đâu ạ.” Quý Nghiên vội vàng từ chối.
Cô chính là không muốn ở trong ngôi nhà đó nữa nên mới ra ngoài sống, làm sao có thể trở về được, ở trong mắt của cô, công ty của nhà họ Dương và Thụy Hưng đều giống nhau, đều làm cô cảm thấy khó thở.
Huống chi, còn có Dương Hàm Mặc, sự nghiệp của cha nuôi sớm muộn gì cũng sẽ là của anh ấy, để cho cô làm việc dưới trướng Dương Hàm Mặc… có còn muốn để cho cô sống hay không đây? Hơn nữa, Quý Nghiên thích nhất là chụp ảnh, cô không muốn từ bỏ việc mình yêu thích.
Tạ Tử Kỳ lại khuyên cô mấy câu, Quý Nghiên cũng không nói gì, nói mấy câu khách sáo, rồi từ biệt với họ. Mộc Tây đang ở nhà đợi cô, nếu còn tiếp tục tán gẫu nữa, cô sợ Mộc đại tiểu thư sẽ trực tiếp đến siêu thị lôi người về mất.
Nhưng rốt cuộc tâm trạng của cô vẫn bị ảnh hưởng một chút, lời nói lần trước của Quý Anh Bình nhanh chóng hiện ra ở trong đầu, ông ta là người cực kì không có tính nhẫn nại, Quý Nghiên thật sự sợ ông ấy sẽ tìm đến đây vào một ngày nào đó. Lấy sức lực của cô bây giờ thì căn bản không có cách nào chống lại Quý Anh Bình.
Thật là phiền phức.
Trong lúc Quý Nghiên không yên lòng lựa chọn rau tươi thì điện thoại di động đột nhiên vang lên, mở ra xem, là một tin nhắn.
—— tiểu thư Quý Nghiên à, sao cậu còn chưa trở về nữa, chị đây đã đói nhăng răng rồi nè! A a a xin cậu quay về gấp, xin cho mình một bữa cơm!——
Biết ngay là Mộc Tây mà, khóe miệng Quý Nghiên không tự chủ được cong lên, bỏ di động vào túi, tâm trạng đột nhiên thoải mái hơn rất nhiều.
Thật may, thật may là cô còn có Mộc Tây.
Mặc kệ người khác như thế nào, ít nhất vẫn còn có người luôn ở bên cạnh và thật lòng quan tâm đến cô.
Như vậy là đủ rồi, bất kể người đó là Quý Anh Bình, Mạnh Thiếu Tuyền, Quý Nhu hay Dương Đình Đình. . . . . . Toàn bộ đều biến hết đi!
=======
Mấy ngày kế tiếp, Quý Nghiên vẫn không có tin tức của Bạch Thắng.
Dường như anh đã biến mất khỏi thế giới này, không để lại một chút dấu vết nào cả. Cho dù Quý Nghiên muốn đi tìm, cô cũng không có manh mối.
Tính chất công việc của Bạch Thắng vốn là như thế, ‘tới vô ảnh đi vô tung’. Quý Nghiên đã từng cân nhắc có nên đi tìm chị Mai để hỏi một ít tin tức của anh hay không ? Bởi vì công việc của cô ở Thánh Y là do Bạch Thắng sắp xếp, anh chắc chắn có quan hệ với người ở đây, nói không chừng chị Mai cũng quen biết anh. Nhưng lần nào đến lầu 35 thì cô cũng e sợ, cô vẫn luôn nghĩ, nếu cứ như vậy mà đi hỏi thăm tin tức về Bạch Thắng liệu có quá đường đột hay không? Lỡ như, chị Mai hỏi tới thì biết làm thế nào? Cô không thể nói thật cũng không thể nói dối. Nếu nói thật, nhất định mọi người sẽ suy đoán cô và Bạch Thắng có quan hệ gì, đến lúc đó một đồn mười, mười đồn trăm, sức mạnh của tin đồn, Quý Nghiên là người rõ ràng nhất. Bạch Thắng chỉ là tốt bụng giúp đỡ cô, cô cảm kích còn không kịp thì nói chi là làm hỏng danh dự của anh.
Quý Nghiên đã thử tìm kiếm ở trên mạng những thông tin liên quan đến Cục Quốc An, nhưng tin tức chỉ có một ít. Ưhm, cô không thể chịu được khi nợ ân tình của người khác, trong lòng cô sẽ luôn nhớ kỹ, mấy ngày nay cô không có cách nào tập trung tinh thần, trong đầu luôn là Bạch Thắng, Bạch Thắng, Bạch Thắng…nếu một ngày mà anh không xuất hiện thì Quý Nghiên sẽ không nhịn được mà nghĩ đến anh.
Luôn thấp thỏm nhớ mong.
Thật là đáng ghét!
Hôm nay, khi Quý Nghiên ăn xong cơm trưa trở lại, mới vừa bước chân vào cửa phòng làm việc thì liền bị chủ biên gọi đến văn phòng.
Chủ biên của “du lịch thế giới” là một người phụ nữ gần ba mươi tuổi, vóc dáng xinh đẹp, con người của chị toát lên sự khôn khéo mà lão luyện, chỉ cần không nổi giận thì bình thường tính tình của chị vẫn rất là ôn hòa.
Chị nói: “Quý Nghiên, chủ đề tạp chí tháng sau là Washington, công ty muốn phái em đi chọn cảnh, em chuẩn bị một chút đi.”
“Em hả?”
Quý Nghiên chỉ chỉ vào mình, muốn có bao nhiêu kinh ngạc thì có bấy nhiêu, cô mới đến công ty chưa được bao lâu mà! Chị Nhạc, không phải là chị đang nói đùa chứ?
Mặt chị Nhạc vẫn không thay đổi, nhẹ gật đầu: “Không sai, chính là em.”
“Nhưng em chỉ mới đến “du lịch thế giới” được ba ngày thôi.” Cảm giác đầu tiên của Quý Nghiên là hưng phấn, nhưng trong nháy mắt cô lại nghĩ đến một chuyện, cắn cắn môi, có chút băn khoăn nói.
Chị Nhạc: “Đây là quyết định của công ty, em chỉ cần tuân theo là được rồi. Đến lúc đó Giản Ninh sẽ đi cùng em, em đi theo cô ấy, cô ấy sẽ chỉ dạy cho em, nếu có cái gì không hiểu thì liền hỏi. Còn nữa, thời gian làm việc dài hay ngắn em không cần phải để ý, chỉ cần em có thực lực là tốt rồi, mặc kệ làm nghề nào đi nữa thì đầu tiên em phải có lòng tin với bản thân mình.”
Giọng nói của chị vẫn khô khan nhạt nhẽo như cũ, nhưng đối với Quý Nghiên mà nói thì vô cùng dễ chịu.
Cô gật đầu một cái, mỉm cười: “Em biết rồi.”
“Tốt lắm, đi ra ngoài đi.”
Chị Nhạc phất tay, vốn Quý Nghiên còn định hỏi một chút chuyện, nhưng khi nhìn thấy sắc mặt của chị ấy thì liền thôi, ngoan ngoãn gật đầu đi ra ngoài.
Đợi sau khi cửa đóng lại, chị Nhạc trở lại bàn làm việc, cầm điện thoại trên bàn lên, bấm số.
“Tổng giám đốc, đã sắp xếp xong xuôi.”
Người ở đầu dây bên kia dường như không có bất kì cảm xúc phập phồng nào, chỉ lạnh lùng “Ừ” một tiếng, liền cúp điện thoại.
Cả người chị Nhạc tựa vào trên bàn làm việc, nhíu hàng lông mày lại, đối với cách làm của Mẫn Y Thần, chị vẫn có chút không hiểu. Tổng giám đốc không phải là người xử sự theo cảm tính, lần này phái Quý Nghiên đi Washington, theo lý thuyết thì không phù hợp với quy định của công ty. Dù sao cũng chỉ là một người mới, phá lệ tuyển dụng cô ấy vào công ty đã đủ đưa đến sự phê bình kín đáo của mọi người rồi, huống chi là việc phái cô ấy ra ngoài làm việc nhanh như thế. Có rất nhiều người sớm đã tiếp cận với “du lịch thế giới”. Cần cù chăm chỉ làm việc trong 2 năm, cũng chỉ có thể ở phòng công tác làm chân sai vặt như đánh máy, mua cà phê … cho người khác mà thôi.
Đối xử khác nhau quá nhiều sẽ làm cho các nhân viên khác rất dễ dàng sinh ra bất mãn, đến lúc đó Quý Nghiên sẽ càng không dễ dàng làm việc ở đây.
Sau khi Quý Nghiên về nhà đã nói với Mộc Tây chuyện này, Mộc đại tiểu thư nhếch mày phượng, liếc nhìn cô hỏi: “Tại sao lại là cậu đi?”
Quý Nghiên nói: “Mình cũng không biết, chị Nhạc nói là do công ty sắp xếp.”
“Chuyện này rất không có khoa học nha, cậu mới đến công ty làm việc được mấy ngày, cho dù phái ai đi, cũng không đến phiên cậu, Thánh Y cũng không phải là thiếu người.”
Quý Nghiên nhún nhún vai, cô cũng đang buồn bực chuyện đó đây.
Thật ra thì cô cũng đã có nghĩ qua, có lẽ cấp trên là nể mặt của Bạch Thắng.
Trong lòng cô có cảm giác là lạ, một mặt cảm thấy rất vui mừng, một mặt lại cảm thấy ngại ngùng, tóm lại là cực kỳ mâu thuẫn.
Mộc Tây đột nhiên lăn qua lăn lại ở trên giường, gào khóc nói: “Hu hu hu chị đây không muốn cậu đi đâu.”
Quý Nghiên đang dọn dẹp hành lý, vừa xếp quần áo vừa an ủi cô bạn cùng phòng “Không sao đâu, mình sẽ sớm trở về mà.”
Mộc Tây không lăn lộn nữa, nằm lỳ ở trên giường, trơ mắt nhìn cô, mong đợi hỏi: “Có thể không đi không?”
Quý Nghiên: “Không thể, vé máy bay cũng đã chuẩn bị tốt rồi, ngày mai là bay.”
Mộc Tây suy nghĩ một chút rồi nghiêm túc nói: ” Tiểu Quý Nghiên, nếu không cậu từ chức đi.”
Hả? Quý Nghiên dừng lại động tác trong tay, nghi hoặc nhìn cô.
Vẻ mặt Mộc Tây tha thiết nhìn cô, bộ dáng như muốn nói ‘từ chức đi, từ chức đi, mau từ chức đi’, Quý Nghiên không hiểu hỏi: “Tại sao đột nhiên cậu lại có ý tưởng như vậy?”
Không phải trước đây cô ấy còn rất vui mừng khi mình có thể làm việc tại Thánh Y hay sao? Thế nào mà lại thay đổi nhanh như vậy?
Mộc đại tiểu thư ‘danh chính ngôn thuận’ nói: “Mình đột nhiên phát hiện, thì ra Thánh Y cũng không có tốt như mình tưởng. Thật đó, cái tên Mẫn Y Thần kia rất biến thái, cậu ở công ty của anh ta lâu ngày khẳng định sẽ không chịu nổi.”
“Không có đâu, mình cảm thấy tốt vô cùng, hoàn cảnh làm việc ở Thánh Y rất tốt, hơn nữa mình còn được làm việc mà mình thích. Về phần Mẫn tổng, mình lại không có giao thiệp với anh ta, chuyện tình của tòa soạn căn bản đều do chị Nhạc quyết định.”Quý Nghiên thành thực nói ta suy nghĩ của mình.
Cô và Mộc Tây giống nhau, đều có thói quen xõa tóc và cắt tóc mái xéo, đôi mắt vô tội chớp chớp, gương mặt ngây thơ, vẻ mặt biểu lộ không chút tâm cơ nào nhìn chằm chằm Mộc Tây.
Mộc Tây rốt cuộc nổi giận.”Mẹ nó, Quý tiểu Nghiên, nếu cậu đi Washington thì người nào sẽ nấu cơm cho chị đây?”
Quý Nghiên: “. . . . . .”
Đây mới chính là mục đích thực sự của cậu đi? Khóe miệng Quý Nghiên hung hăng co rút, vô cùng im lặng nhìn Mộc Tây, cái đồ thích ăn hàng này!
Không cần phải nói, nhất định là gần đây cô ấy mới nhớ tới chuyện này, nếu không ban đầu cũng sẽ không cho cô đi làm sảng khoái như vậy.
“00852XXXXXX, nhớ kĩ số điện thoại mua đồ ăn bên ngoài.”
Quý Nghiên bình tĩnh đọc lên một dãy số, trái tim nhỏ bé của Mộc Tây nhất thời bị tổn thương nghiêm trọng, cô đứng dậy, ngồi chồm hỗm ở trên giường, một tay chỉ thẳng vào Quý Nghiên, vẻ mặt như oán phụ, lên án nói: “Cậu vứt bỏ mình!”
Khóe miệng Quý Nghiên lại hung hăng co rút một lần nữa, sửa sang lại trang phục, kéo túi hành lý để ở một bên, rồi mới đi đến trước mặt Mộc Tây. Học dáng vẻ trước kia của Mộc Tây, sờ sờ đầu của cô ấy, hết sức “từ ái” mà nói: “Ngoan, tắm một cái rồi đi ngủ đi.”
Mộc Tây bực bội.
Ngày thứ hai, sáng sớm Quý Nghiên liền chạy tới sân bay, Mộc đại tiểu thư kiêu ngạo thì kiêu ngạo nhưng vẫn rất có nghĩa khí đưa cô đi, chị Nhạc và Giản Ninh cũng tới. Khi Quý Nghiên gần lên máy bay thì đột nhiên có chút không nỡ, cô và Mộc Tây từ khi quen biết cho đến nay, chưa từng có xa nhau lâu như vậy, cho dù là trước kia không ở cùng một chỗ nhưng mỗi ngày hai người đều có gặp mặt.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!