Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Quên thân chiều vợ đại thiếu họ Bạch

Quý Nghiên như bị sét đánh trúng, khóe miệng hung hăng giật giật, xuất ra tuyệt chiêu cuối cùng: “Ý của tôi là, tôi đã có bạn trai.”

Tiểu Suất Ca lập tức nhìn xung quanh, vừa nói: “Là ai? Ở đâu?”

Quý Nghiên rất sợ hắn không tin, liền nói: “Anh ấy đi mua nước uống rồi.”

Mặc dù rất không phúc hậu nhưng trừ cách đó ra thì cô nhất thời cũng không nghĩ ra biện pháp khác. không thể làm gì khác hơn là kéo Bạch Thắng ra che chở cho mình, Bạch thiếu gia, xin ngài tha thứ cho tôi.

Bạch Thắng vừa đúng lúc mua thức uống xong trở lại, nghe được lời Quý Nghiên nói, bước chân ngừng lại một chút, chân mày nhíu lại, sau đó như không có chuyện gì xảy ra đi tới bên cạnh cô. “Sao thế?”

“…”

Quý Nghiên không nói ra lời, cô dám cam đoan, Bạch Thắng nhất định là đã nghe được những lời cô vừa nói.

Bị bắt quả tang tại trận như vậy, cô còn có thể nói gì? nói rằng mình không bao giờ tin tưởng vào tình yêu sao?!

“Chính là anh sao?” Tiểu Suất Ca vừa nhìn thấy Bạch Thắng, trong nháy mắt liền như một con khổng tước kiêu ngạo xòe đuôi, cái đầu giương lên, trên mặt thiếu niên tràn đầy khiêu khích, giở tính trẻ con mà nói: “Tôi muốn quyết đấu với anh.”

Bạch Thắng lấy một loại ánh mắt hoài nghi nhìn lên nhìn xuống đánh giá hắn, Tiểu Suất Ca nhất thời cảm giác mình bị vũ nhục thật sâu, cứng cổ nói: “Như thế nào? Anh dám không?”

Quý Nghiên kéo Bạch Thắng vào đã cảm thấy ngại rồi, giờ phút này lại thấy thái độ này của Tiểu Suất Ca, không khỏi có chút khó chịu, giọng điệu như vậy quá mức ích kỷ rồi. Tình cảm vốn là từ hai phía, hắn lại đi tranh giành với Bạch Thắng như vậy, giống như thắng được Bạch Thắng thì cô chính là của hắn vậy, không chút nào nghĩ đến cảm nhận của cô, đó cũng chính là một loại không tôn trọng tình cảm.

Hơn nữa, quan trọng nhất là cô rất không thích người khác đối xử với Bạch Thắng như thế, cô không thể nói được lý do vì sao, chỉ là nhìn thấy cảnh này, trong lòng không khỏi dâng lên một tia không vui. Quý Nghiên theo bản năng ngăn ở trước mặt Bạch Thắng, vẻ mặt hơi nhăn lại, nói với Tiểu Suất Ca: “thật xin lỗi, chúng tôi còn có việc phải đi ngay. Rất cảm ơn anh đã có lòng, tôi tin tưởng anh nhất định sẽ tìm được người tốt hơn.”

Sau khi Quý Nghiên nói xong liền trực tiếp dắt tay Bạch Thắng muốn đi, ý tứ bảo vệ mười phần.

Bạch Thắng cong môi, không nói gì, trong mắt lại lóe lên ý cười nhàn nhạt. Đây là lần đầu tiên anh được một phụ nữ che chở như vậy, mà cảm giác, lại còn khá tốt.

Tiểu Suất Ca nhìn hai người sắp đi, ở phía sau mím môi uất ức hô: “Da anh ta trắng như vậy, còn không có gan quyết đấu với tôi, vừa nhìn là biết là một tên ẻo lả nhát gan vô dụng. Vậy mà em còn thích anh ta sao?”

Quý Nghiên cau mày, hiển nhiên là không thể chấp nhận được lời này, cô xoay người đang muốn mở miệng thì bị Bạch Thắng ngăn lại.

Bạch Thắng vừa nghe thấy hai chữ “ẻo lả” thì mặt hơi đanh lại, thoáng cái, cong môi, nụ cười bên khóe miệng hiện ra như hoa quỳnh ngày thu, lóng lánh chói mắt.

Quý Nghiên bị một màn này lóe lên một cái, phục hồi lại tinh thần, chỉ thấy bước chân anh thong thả, đi từng bước một tới gần Tiểu Suất Ca người Mỹ mặt đang hầm hầm, đứng lại, hai người cách nhau rất gần. Bạch Thắng khẽ ghé sát qua bên tai của hắn, dùng âm lượng chỉ có hai người mới có thể nghe được nói câu gì đó, sau đó bình tĩnh lui ra mấy bước.

Tiếp theo đó, sự kiện thần kỳ liền xảy ra, Tiểu Suất Ca vẫn đang trong trạng thái chiến đấu đột nhiên sức mạnh đỏ lên, trợn mắt nhìn Bạch Thắng một cái, hết sức xấu hổ che mặt chạy đi.

Quý Nghiên mở to mắt, cảm thấy vô cùng không thể tưởng tượng nỗi, như vậy liền xong?

Quả nhiên Bạch thiếu gia không ra tay thì thôi, vừa ra tay liền làm cho người người kinh ngạc…!

Trình độ thấp kém của cô ở trước mặt anh quả thật là hoàn toàn không đủ nhìn.

Trong quán ăn Trung Quốc thoải mái dễ chịu, Quý Nghiên và Bạch Thắng chọn một chỗ ngồi kín đáo, đây là thói quen trước giờ của Bạch Thắng, thân phận anh đặc biệt, chọn nơi có vách tường vây xung quanh như vậy sẽ không dễ dàng cho mấy tay súng bắn tỉa đánh lén, rất có lợi cho an toàn của anh.

Vừa mới ngồi xuống, Quý Nghiên liền hỏi: “Anh và người kia đã nói gì vậy?”

cô thật, thật là tò mò a.

Bạch Thắng nhìn đôi mắt trong suốt lóe sáng của cô, cong môi, giọng nói thanh nhã như nước chảy mây trôi: “không có gì, chỉ là tham khảo khí chất dưỡng thành tiểu thụ mà thôi.”

Lúc đầu Quý Nghiên còn không hiểu được, nhưng suy nghĩ một chút, trong đầu liền đột nhiên lóe lên, lại nhìn dáng vẻ bình tĩnh ung dung của Bạch Thắng, trong nháy mắt xấu hổ.

Cũng bởi vì người kia nói anh một câu ẻo lả sao?!

Bạch thiếu gia thật quá độc!

cô cũng biết anh nhất định là loại người không chịu thua thiệt, nếu bạn lỡ nói gì làm gì không phải với anh ấy, thì mặc dù trên mặt anh ấy vẫn là nụ cười ôn nhã ấm áp như cũ, nhưng mà đảo mắt thì có biện pháp trả thù lại gấp bội. Chỉ là lời nói trên đầu lưỡi còn đã như vậy, thì huống chi là đắc tội anh ấy những phương diện khác. Quý Nghiên âm thầm mặc niệm vì những người xui xẻo kia.

Vừa lúc nhân viên phục vụ đưa thực đơn lên, lực chú ý của Quý Nghiên lập tức bị dời đi, cô đưa thực đơn cho Bạch Thắng. “Anh chọn đi, hôm nay bữa ăn này tôi mời, coi như là cảm ơn anh đoạn thời gian này luôn giúp đỡ tôi.”

Quý Nghiên hơi xin lỗi nói, cô chỉ quen biết Bạch Thắng trong khoảng thời gian ngắn, người ta lại giúp cô nhiều như vậy, cô chỉ mới có một bữa cơm, nhìn thế nào cũng đều cảm giác là mình chiếm tiện nghi.

Nhưng nếu ngay cả cơm đều không mời, trong lòng cô nhất định sẽ canh cánh không yên.

Nếu cơm nước xong thì đến siêu thị một chuyến chứ? Mua chút rau củ quả gì đó, cô thấy trong tủ lạnh ở nhà trọ của Bạch Thắng không có gì cả, phòng bếp chính là dùng để trang trí thôi. Những phương diện khác cô không giúp được anh, nhưng làm một chút cơm, quét dọn vệ sinh gì đó thì không có vấn đề.

Quý Nghiên âm thầm tính toán ở trong lòng, Bạch Thắng cũng không có từ chối, cầm lấy thực đơn xem xét, vừa hỏi: “Em thích ăn gì?”

Quý Nghiên sững sờ, ngước mắt nói: “Em không khó ăn.”

Trong lòng lại bất tri bất giác xẹt qua một tia cảm giác khác thường, Bạch Thắng không chút để ý nói một câu làm cho cô không khỏi xúc động.

Trước kia, chỉ cần có bạn, mặc kệ là ai thì cuối cùng cũng sẽ bị Quý Nhu cướp mất, lúc đầu cô rất không cam tâm, cãi nhau náo qua náo lại, cuối cùng bạn bè không những không trở lại mà còn làm cho Lữ Mỹ hiểu lầm. Quý Nghiên nghĩ có lẽ mình đối xử với các bạn ấy tốt một chút thì bọn họ cũng sẽ không rời đi, sau lại dần dần thay đổi, luôn rất bao dung và nhân nhượng bạn bè, đến bây giờ cũng đã thành thói quen.

Còn lúc ở chung một chỗ với Mạnh Thiếu Tuyền thì cơ hồ cái gì cũng đều là hắn quyết định, Quý Nghiên rất ít phản đối. Ăn cơm càng thêm chưa bao giờ được cầm thực đơn trong tay, toàn là người khác ăn cái gì thì cô ăn cái đó, ngay cả lúc ăn cùng Mộc Tây cô cũng phải nhường nhịn khẩu vị của cô ấy. Đây là lần đầu tiên, có người hỏi cô thích ăn gì? thật ra thì cô là thật không khó ăn, trừ gan heo ra thì cô ăn cái gì cũng được, nhưng phần tâm ý này lại làm cho cô rất xúc động.

Quý Nghiên vân vê vạt áo, đột nhiên, thân thể Bạch Thắng cứng đờ, động tác cầm thực đơn chợt ngừng lại, anh nheo mắt, trong mắt lóe ra một tia lạnh lẽo, nghiêng tai cẩn thận lắng nghe. Quý Nghiên nghi ngờ hỏi anh: “Sao vậy?”

Yên lặng trong giây lát…

Nghi ngờ trên mặt Quý Nghiên đã lui lại, vậy mà…

“Cẩn thận!” Vẻ mặt Bạch Thắng chợt đại biến, nhanh chóng ném thực đơn xuống, cánh tay dài duỗi ra, Quý Nghiên còn chưa kịp phản ứng liền cảm giác được bên hông bị một sức mạnh kéo đi. Trong nháy mắt cả người từ trên ghế rơi xuống, trốn dưới mặt bàn.

Gần như là ngay trong khoảnh khắc đó, “Đoàng…” một tiếng, viên đạn xé không mà đến, chuẩn xác bắn vào bức tường phía sau vị trí cô vừa ngồi.

Sắc mặt Quý Nghiên tái đi, hơi thở nguy hiểm trong nháy mắt ập đến.

=======

Có tiếng súng đầu tiên vang lên, tiếp theo đó là những tiếng súng liên tục, không ngừng càn quét tới chỗ bọn họ.

Lúc đầu không biết là người nào hét lên một tiếng, mọi người nghe được tiếng súng, rối rít dừng lại động tác trong tay, hốt hoảng chạy trốn. Tiếng thét chói tai kèm theo tiếng súng vang lên liên hồi, đám người điên cuồng chạy va vào nhau, bàn ghế bị lật tung, tiếng vỡ vụn thanh thúy của chén đĩa vang lên liên tục, trong không khí tràn ngập mùi thuốc súng, trong lúc nhất thời tình hình hỗn loạn không chịu nổi.

Quý Nghiên núp dưới gầm bàn, tay chân đều lạnh như băng, so với tình huống ngày hôm qua ở bên ngoài tòa cao ốc thì lần này còn nguy hiểm hơn. Dù sao thì ngày hôm qua, nhóm hỏa lực đều tập trung bắn về phía người bên trong cao ốc, người bên ngoài còn có thể né tránh, trên căn bản vẫn là rất an toàn. Thế nhưng, lần này không giống như vậy, cô cảm thấy nguy hiểm là nhắm thẳng về phía cô và Bạch Thắng.

Bạch Thắng nắm tay cô thật chặt, trên gương mặt tuấn nhã không còn ý cười nữa, anh giống như một con chim ưng đi săn, trong mắt để lộ ra khôn khéo và khí phách. Đơn giản quan sát địa hình xung quanh, tập trung vào mục tiêu phía sau, anh kéo Quý Nghiên, nhanh chóng chạy đến một góc tương đối an toàn.

Tiếng súng càng lúc càng lớn, bọn họ căn bản không trốn được bao lâu.

Bạch Thắng móc khẩu súng lục của mình ra, nâng lên trước ngực, cả người tràn đầy đề phòng.

Quý Nghiên nhìn anh, ép buộc mình phải tỉnh táo lại, cô cắn cắn môi, nhỏ giọng hỏi: “Anh còn súng không?”

Võ thuật của Quý Nghiên căn bản không đủ để ứng phó trong trường hợp này, cô lo lắng mình sẽ biến thành gánh nặng của anh. Cho nên mặc dù rất sợ hãi thì Quý Nghiên cũng không muốn bởi vì Bạch Thắng chăm sóc cho cô mà liên lụy đến anh. Dù sao cô cũng biết một chút võ thuật, nếu có súng thì ít nhiều cũng có thể tự vệ.

Bạch Thắng hơi kinh ngạc, trầm ngâm một hồi, sau đó lấy mấy viên kẹo cao su từ trên người ra đưa cho cô.

Mặt Quý Nghiên lộ ra vẻ không hiểu.

“Đây là loại thuốc nổ mới nhất, em mang ở trên người, anh sẽ yễm trợ, em chỉ cần bất chấp tất cả chạy về phía trước không cần làm gì hết, sau đó lái xe của anh rời đi.” Bạch Thắng vừa nói, vừa đưa chìa khóa xe của mình cho Quý Nghiên.

Quý Nghiên hỏi: “Vậy còn anh thì sao?”

“Bọn họ không thể làm anh bị thương được đâu.”

Giọng nói của Bạch Thắng thong thả, trước sau như một, không có một chút khẩn trương nào khi nguy hiểm tới gần. Cặp mắt sâu thẳm kia, ánh lên sự khôn khéo và tự tin, Quý Nghiên cắn chặt môi, chân mày cũng nhíu chặt, có chút giãy giụa.

Thật ra thì cô muốn ở lại cùng Bạch Thắng, cô không yên lòng khi để anh một mình. Nhưng đồng thời cô cũng biết rõ, nếu mình ở lại thì cũng không giúp được gì lại còn có thể liên lụy đến anh, cô ở bên cạnh anh, nhất định sẽ làm cho anh phân tâm. Làm thế nào bây giờ? Quý Nghiên đang cực kỳ mâu thuẫn!

Bạch Thắng cũng không cho cô cơ hội để suy nghĩ, chỉ vào cửa sổ bên phải ở phía sau hai người nói: “Từ nơi đó đi ra ngoài.”

Bọn chúng nả súng hết sức điên cuồng, gần như là liều mạng càn quét, cửa sổ sớm đã bị xuyên thủng, thủy tinh bị bắn nát bấy rơi trên mặt đất. Bạch Thắng nói xong liền lăn một vòng , trốn sau một chướng ngại vật, đã có người giơ súng từ cửa đi vào, đạn thẳng tắp hướng về phía anh bắn tới, Bạch Thắng mới vừa lăn đến một nơi khác thì nơi đó lập tức xuất hiện đầy lỗ đạn. Quý Nghiên không do dự nữa, nhân cơ hội này lưu loát lật người lại, vịn vào bệ cửa sổ, trực tiếp nhảy ra, liều mạng chạy về phía cửa thoát hiểm.

Cô chưa từng được huấn luyện đặc biệt, đối mặt với súng thật đạn thật, kịch chiến sống chết như vậy thì căn bản cô không có một biện pháp nào. Nếu ở lại, nhất định Bạch Thắng sẽ bởi vì cô mà tay chân bị hạn chế, dưới tình huống nguy cấp như vậy thì tuyệt đối là trí mạng. Quý Nghiên không có nhiều thời gian để suy nghĩ, sau một thời gian cân nhắc ngắn ngủi, cô quyết định nghe theo lời Bạch Thắng.

Cô tin tưởng anh. Người đàn ông này, từ lúc xuất hiện đã rất mạnh mẽ rồi, anh chắc chắn sẽ không sao đâu.

Nhất định là như thế.

Nếu không, cả đời này, cô sẽ không thể tha thứ cho mình.

Bạch Thắng mở chức năng truyền tin của đồng hồ đeo tay ra, thông báo cho Phong lập tức dẫn người tới cứu viện trong thời gian ngắn nhất. Mắt nhìn thấy một bóng dáng đang dần dần đi đến bên cạnh anh, đôi mắt anh nhíu lại, trong nháy mắt, súng trong tay anh đã nhắm ngay mi tâm của người đang đến gần, bắn một phát chết ngay tại chỗ.

Những người khác vừa cảm thấy không ổn, liền đồng loạt nả đạn về phía chỗ anh đang núp.

Chân mày Bạch Thắng vặn chặt, nhóm người này không phải đến từ tổ chức ngầm, họ chính là quân đội vũ trang của chính phủ, một người cũng không thể khinh thường. Dù cho anh có giỏi đến thế nào đi chăng nữa cũng không thể ứng phó với nhiều người như vậy trong cùng một lúc. Hơn nữa, bọn họ đều là những người đã được huấn luyện. Cho nên bây giờ cách tốt nhất chính là phải trì hoãn thời gian, dùng hết khả năng bắn chết kẻ địch, đồng thời chờ đợi viện quân đến.

May mắn, bọn Phong cách nơi này cũng không xa. Hơn nữa, Quý Nghiên đã có thể thuận lợi thoát ra ngoài, cũng làm cho anh thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Nhưng điều mà Bạch Thắng không ngờ là Quý Nghiên vẫn bị người theo dõi. Cô vừa mới chuẩn bị lên xe thì đã có một viên đạn bắn tới, tay của cô còn nắm tay cầm cửa xe, cô nhanh chóng ngồi xổm người xuống né viên đạn. Xe thể thao của Bạch Thắng có khả năng chống đạn, hơn nữa chất lượng còn cực tốt. Quý Nghiên cảm thấy cả người đều mềm nhũn rồi, chống đỡ leo lên chỗ ngồi của ghế lái, đóng cửa lại.

Quý Nghiên run rẩy cầm chìa khóa trong tay, trán đã đổ không ít mồ hôi lạnh, cô cố gắng tự trấn an mình, khởi động động cơ, xe thể thao ‘vèo’ một tiếng phóng ra ngoài.

Người phía sau cũng lên xe đuổi theo, thỉnh thoảng có đạn xuyên qua, Quý Nghiên cảm thấy tim mình cũng sắp nhảy ra ngoài rồi. Khả năng lái xe của cô cũng không tệ lắm, nhưng cô chưa bao giờ phóng nhanh như thế này. Trước đây, Mộc Tây có mua xe, cô ấy là dân đua xe điển hình, lái xe rất nhanh. Thỉnh thoảng, Quý Nghiên cũng có mượn xe của cô ấy đi ra ngoài, nhưng lần nào cô cũng đều lái rất vững vàng và cẩn thận. Sau này, bởi vì kinh tế túng thiếu mà xe này cũng bán đi. Nói tóm lại, đây tuyệt đối là lần đầu tiên Quý Nghiên phóng xe nhanh như vậy.

Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận