Phụt.
Cô ta cho là quyết đấu sao? Còn ai chết vào tay ai nữa chứ?
Không hổ là rất thích hợp làm diễn viên, mấy lời thoại này cũng càng lúc càng cẩu huyết rồi.
Qúy Nghiên nghe mà buồn nôn: “Trừ giả bộ đáng thương, giả bộ khéo hiểu lòng người ra thì cô còn biết cái gì? Đừng nói với tôi sai khiến người khác chơi cũng rất vui nha, tại sao Dương Đình Đình lại biến thành bộ dạng như bây giờ? Rồi cô tại sao lại có chuyện ngày hôm nay? Trong lòng tôi và cô đều biết rõ. Qúy Nhu, tôi không có dư thời gian, cũng không có tinh lực chơi những trò nhàm chán này với cô, đừng để tôi khinh thường đầu óc của cô, nếu như cô cứ nhất định gây sức ép với tôi như thế thì tôi không ngại làm cho cô rơi càng thảm hại hơn.”
“Tôi cũng thật tò mò, cô định làm thế nào để tôi rơi thảm hại hơn đây?” Quý Nhu cười vui vẻ vẫn cũ. “Qúy Nghiên, rốt cuộc cô là lấy ở đâu ra tự tin lớn như vậy?”
Qúy Nghiên cau mày, có lẽ là cô quá hiểu Qúy Nhu, bình thường cô ta chỉ cần có một chút không thích hợp là Qúy Nghiên có thể lập tức cảm nhận được.
Qủa nhiên, một giây kế tiếp chỉ thấy mặt Qúy Nhu liền biến sắc, bộ dạng hết sức khổ sở, nắm chặt tay Qúy Nghiên nói: “Chị…Đứa bé…Thật là đau…Bụng của em…”
Có quỷ mơi biết cô ta đang diễn trò gì, nhưng khi Qúy Nghiên nghe được sau lưng truyền đến một hồi tiếng bước chân dồn dập, Qúy Nghiên liền đoán được một hai phần.
Cơ thể đột nhiên bị một nguồn sức mạnh đẩy ra, Qúy Nghiên còn mang giày cao gót nên cả người liền lảo đảo mấy cái. Cô đỡ tường, quay đầu lại liền nhìn thấy Mạnh Thiếu Tuyền đang khẩn trương kéo Qúy Nhu hỏi: “Sao vậy? Có phải đau ở đâu không?”
“Thiếu Tuyền, bụng của em đột nhiên thật là đau. Em rất sợ…” Qúy Nhu níu lấy quần áo của hắn, khóc thút thít.
Con mắt hung tợn của Mạnh Thiếu Tuyền liền quét về phía Qúy Nghiên, lớn tiếng hỏi: “Cô đã làm gì cô ấy?”
Qúy Nghiên đang cảm giác hình như mình bị trặc chân nhưng vừa nghe xong lời này, liền nhất thời hết ý kiến.
Qúy Nhu tựa vào trong ngực hắn nói: “Thiếu Tuyền, chuyện này không liên quan đến chị ấy, là không biết tại sao tự nhiên em đau bụng. Có thể là ăn bậy cái gì thôi.”
Qúy Nghiên thật lòng cảm thấy buồn cười: “Hình như đây là đang biện hộ giúp tôi sao? Không cần a, cô càng nói hắn ngược lại càng thêm cảm thấy tôi là đang khi dễ cô. Trực tiếp đi khám siêu âm một cái là được, dễ dàng lại gọn gàng. Nhìn một cái là biết sự thật có phải là vậy hay không, trừ phi người khác lựa chọn một mắt nhắm một mắt mở vậy thì không có cách nào khác.”
Cô chỉ muốn nói mấy năm nay Qúy Nhu xem phim cung đấu cũng không ít a, thế nhưng lại lôi ra diễn lại. Cô ta nghĩ bây giờ là hiện đại hay là ở cổ đại đây? Hai nữ đoạt một chồng, tình tiết thường thấy trên phim cổ trang, Qúy Nghiên cũng không lạ gì.
Sắc mặt Mạnh Thiếu Tuyền khó coi hô một tiếng “Qúy Nghiên!”
Qúy Nghiên: “Tôi có lỗ tai, nghe được.”
Mạnh Thiếu Tuyền âm ngoan nhìn cô chằm chằm.
Qúy Nghiên vô tội nói: “Anh cho rằng tôi có mắt đọc suy nghĩ sao? Hô một tiếng nhìn hai mắt liền biết anh muốn gì? Mạnh Thiếu Tuyền tôi không cần phải giải thích với anh cái gì cả, anh thích nghĩ sao thì nghĩ, không sao cả, nhưng mà phiền anh mang “bảo bối” của anh theo, cố hết sức cách xa tầm mắt của tôi nhiều một chút.”
Mạnh Thiếu Tuyền giống như đang gặp người xa lạ nhìn Qúy Nghiên, hắn không biết người phụ nữ này thế mà cũng có bản lĩnh khiến người ta tức chết không đền mạng, gần đây mỗi lần qua lại với Qúy Nghiên, hắn đều bị từng câu của cô ta chọc điên.
Mạnh Thiếu Tuyền lạnh lùng khẽ hừ. “Dối trá.”
Vẻ khinh bỉ trong mắt hắn khi đối mặt Qúy Nhu thì mới có phần giảm bớt, thận trọng nửa ôm cô ta nói: “Chúng ta đi bệnh viện.”
Trên mặt Qúy Nghiên vẫn duy trì vẻ lạnh nhạt, vốn chính là người không liên quan nên không có gì hay để quan tâm.
Khi Mạnh Thiếu Tuyền nhìn qua Qúy Nghiên thì lại trầm giọng nói: “Mẹ bảo anh tới đây nói cho hai em biết, buổi trưa trở về nhà họ Qúy ăn cơm.”
Qúy Nghiên không lên tiếng. Cho đến khi bọn họ đi xa, cô mới dựa vào tường chậm rãi ngồi xuống, đụng vào chỗ mắt cá chân một cái.
A–
Chắc bị trật chân rồi.
Qúy Nghiên hít vào một ngụm khí lạnh, đột nhiên điện thoại di động reo lên, cô mở ra xem, chỉ có một hàng chữ.
Muốn giả bộ đáng thương cũng cần phải có vốn mới được, chỉ một chiêu này của tôi liền làm cô không có khả năng phản kháng lại.
Người gửi: Qúy Nhu.
Qúy Nghiên híp mắt, im lặng nhắn lại.
Trên xe, Qúy Nhu nhìn tin nhắn trả lời của Qúy Nghiên trên điện thoại, đáy mắt âm thầm thoáng qua vẻ tối tăm.
Qúy Nghiên, là tôi xem thường cô sao? Sức phản kháng cũng khá mạnh nhưng mà cô không đấu lại tôi đâu!
Qúy Nhu tắt điện thoại di động, trong đầu hiện ra tin nhắn của Qúy Nghiên: không có nhiều người xem cô diễn trò đâu, cô đừng tự làm mình mệt mỏi như thế.
Giễu cợt khẽ hừ một tiếng.
Vịnh Thiển Thủy, nhà họ Qúy.
Sáu người ngồi vây quanh bên bàn ăn, trên bàn là các loại thức ăn ngon, Qúy Nghiên ngồi ở vị trí thứ ba bên tay phải, không nói tiếng nào, cúi đầu ăn cơm.
Qúy Dương ngồi ở bên cạnh cô, kế đó là Lữ Mỹ. Qúy Nhu và Mạnh Thiếu Tuyền thì ngồi đối diện, còn Qúy Anh Bình ngồi trên ghế chủ vị.
Lữ Mỹ vừa giúp Qúy Dương gắp thức ăn, vừa nói: “Dương Dương, con thích ăn cánh gà nhất, ăn nhiều một chút đi.”
“Đừng chỉ lo ăn đồ ăn, con cũng ăn chút cơm đi, bây giờ thân thể đang trưởng thành, không ăn cơm làm soa được?”
“Biết rồi, mẹ lải nhải hoài…” Qúy Dương không nhịn được nói.
Lữ Mỹ còn nói: “Có muốn ăn tôm hay không? Mẹ giúp con bóc vỏ.”
Qúy Dương: “Muốn.”
Vì vậy, Lữ Mỹ không lo ăn cơm của mình mà chỉ lo bóc vỏ tôm giúp con trai.
Qúy Nhu làm nũng nói: ‘Mẹ, con biết là mẹ thương Dương Dương nhưng cũng không thể bỏ bê con nha, con cũng muốn như vậy.”
“Con nhỏ này, không phải mẹ đã hầm cách thủy tổ yến cho con rồi sao? Mang thai cũng không chăm sóc mình cho tốt, cơ thể của con sao có thể ăn tôm. Thiếu Tuyền, con nhớ chăm sóc nó cẩn thận, đừng cho nó làm bừa, quan trọng nhất là lúc nào cần kiêng ăn thì phải kiêng. Bây giờ Nhu Nhu không giống như trước kia, người có thai nhất định phải coi chừng cẩn thận có biết không?”
Mạnh Thiếu Tuyền khéo léo gật đầu: “Dạ con biết, thưa mẹ.”
Lữ Mỹ vừa lòng gật đầu.
Qúy Nhu nói: “Mẹ, mẹ càng ngày càng dài dòng.”
Nói xong còn nhìn Qúy Dương le lưỡi một cái, Qúy Dương đang ăn tôm, không rõ ràng hùa theo “Ong sai (không sai)”
Ánh mắt Lữ Mỹ tràn đầy dịu dàng và cưng chiều, cười nói: “Mẹ còn không phải là vì các con sao?”
Không khí hài hòa ấm áp này giống như là người một nhà yêu thương lẫn nhau.
Qúy Nghiên đối với mấy cảnh này mắt điếc tai ngơ, yên lặng ăn cơm, chỉ chờ đến khi ăn cơm xong thôi.
“Em mày sắp kết hôn rồi, mày cũng đừng trì hoãn nữa, tao sẽ sắp xếp cho mày gặp mấy người.” Giọng nói lạnh lùng vang lên.
Qúy Nghiên dừng lại, nhìn Qúy Anh Bình đang nghiêm mặt, trong mắt thoáng qua một tia phiền muộn “Con không muốn nói chuyện cưới xin sớm như vậy, huống chi bây giờ con đã tìm được một công việc tốt, chuyện kết hôn thuận theo tự nhiên không được sao?”
Qúy Anh Bình hừ lạnh: “Không có tiền đồ, ngoại trừ mỗi ngày đi chụp một đống ảnh vô dụng đó thì mày còn biết làm gì nữa hả? Sơm tìm người để cưới, sống một cuộc sống thanh thản ổn định còn tốt hơn.”
“Đúng thế, người như chỉ mà có người muốn lấy đã là không tệ rồi, còn bày đặt không muốn, chẳng lẽ chị muốn ở nhà ăn bám cho tốn cơm tốn gạo hả? Tôi mới không cần! Ba, mau gả chỉ đi đi.”
Qúy Dương lập tức ồn ào lên.
Qúy Nhu không tỏ vẻ gì, luôn duy trì hình tượng một cô gái ngoan ngoãn. Lữ Mỹ nói: “Dương Dương, con đừng xen miệng vào.”
Sau đó, bà nhìn Qúy Anh Bình, cầu xin nói: “Anh Bình, Nghiên Nghiên vừa mới tốt nghiệp không lâu, ông cho nó một chút thời gian đi. Nó còn nhỏ, chuyện cưới hỏi cũng không cần vội lắm.”
Nhưng Qúy Anh Bình vẫn không thay đổi quyết định của mình, lạnh lùng nói: “Tiểu Nhu còn chưa tốt nghiệp đã sắp làm mẹ rồi, nó còn chạy lui chịu khổ. Nếu nó đã ở trong cái nhà này thì nhất định phải nghe theo lời tôi, đừng tưởng rằng muốn làm cái gì cũng được, nếu không tôi cũng không tốn công nuôi nó nhiều năm như vậy.”
Lữ Mỹ không nói nữa.
Qúy Dương và Qúy Nhu đều giữ im lặng, Mạnh Thiếu Tuyền thì nhíu mày nhưng cũng không nói gì.
Qúy Nghiên âm thầm cười lạnh, cô sống trong ngôi nhà như vậy còn có ý nghĩa gì nữa chứ? Cô không có cách nào để xen vào không khí ấm áp hài hòa, thâm tình của gia đình này.
Qúy Nghiên đặt đũa xuống, đứng dậy “Con ăn no rồi.”
Cô nói xong trực tiếp đi thẳng ra cửa, sắc mặt Qúy Anh Bình lập tức tối lại, lạnh lùng quát: “Mày đứng lại.”
Qúy Nghiên cũng không quay đầu lại, tiếp tục đi về phía trước.
Qúy Anh Bình giận dữ, trực tiếp ném đôi đũa trong tay về phía Qúy Nghiên, cô cảm nhận được có vật thể bay tới liền tránh qua chỗ khác.
Cũng trong lúc đó, chiếc đũa rơi trên mặt đất, phát ra một tiếng “Đinh –“. Lòng Qúy Nghiên cũng chìm vào đáy cốc, trái tim đã nguội lạnh.
Cô kìm nén sự chua sót nồng đậm đang trào lên từ đáy lòng, rời đi không chút do dự nào, Qúy Anh Bình lập tức đứng dậy đuổi theo cô, Lữ Mỹ vội vàng kéo ông ta lại, không ngừng khuyên nhủ và nói tốt cho Qúy Nghiên, nhưng từ đầu đến cuối Qúy Anh Bình đều không có thay đổi quyết định.
Lữ Mỹ nháy mắt với Qúy Nhu, mặc dù Qúy Nhu không muốn nói giúp nhưng ngoài mặt vẫn giả bộ nói vài câu hời hợt, còn kết quả ra sao thì không cần nghĩ cũng biết.
Qúy Anh Bình chợt hét lớn: ‘Tất cả đều tránh ra hết đi.”
Trong lúc Lữ Mỹ đang không biết phải làm sao mới tốt thì đột nhiên Mạnh Thiếu Tuyền đứng dậy, nhỏ giọng nói: “Để con đi.”
Qúy Nhu khiếp sợ nhìn hắn: “Thiếu Tuyền.”
“Yên tâm, anh sẽ trở lại nhanh thôi.” Mạnh Thiếu Tuyền dịu dàng cười một tiếng, sau đó sải bước đuổi theo ra ngoài.
Quý Nhu bực mình, dậm chân tại chỗ.
Lúc Mạnh Thiếu Tuyền chạy ra ngoài thì đã không còn nhìn thấy bóng dáng của Qúy Nghiên, hắn nhìn chung quanh một vòng, cuối cùng đi về một con đường lớn.
Mộc Tây học xong trở về nhà mới biết Qúy Nghiên về nhà họ Qúy, hôm nay cô không mang theo điện thoại, lúc nhìn thấy tin nhắn của Qúy Nghiên thì trời cũng đã tối.
Trong tin nhắn nói Qúy Nghiên về bên đó ăn cơm trưa, theo lý thuyết thì đã sớm về nhà rồi, huống chi dựa vào quan hệ giữa Qúy Nghiên và nhà họ Qúy, dù là có chuyện gì trì hoãn đi nữa thì cô ấy chắc chắn cũng sẽ nói cho mình một tiếng.
Mộc Tây có chút lo lắng, cô biết rõ phẩm chất của Qúy Anh Bình, lần trước Qúy Nhu và Lữ Mỹ tới đây, Qúy Nhu còn đặc biệt lấy chuyện Qúy Anh Bình ép Qúy Nghiên xem mắt để kích thích cô ấy.
Tóm lại, trong gia đình này không có người nào là tốt cả.
Mộc Tây lại đợi thêm nửa tiếng nữa, vẫn không nhận được tin tức của Qúy Nghiên, cô suy nghĩ một chút rồi gọi điện thoại cho Bạch Thắng.
Lấy năng lực của Bạch Thắng thì việc tìm người không có vấn đề gì.
Khi Bạch Thắng lái xe đến dưới lầu của khu nhà thì Mộc Tây đã đứng chờ ở bên dưới. Anh xuống xe, bóng dáng cao lớn đứng ở trước mặt cô hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”
“Hôm nay Nghiên Nghiên về nhà họ Qúy ăn cơm, nhưng đến bây giờ cũng chưa trở lại, cũng không nhận được bất kì tin tức nào.” Mộc Tây đơn giản noi tình hình cho anh biết.
Bạch Thắng hơi trầm mặt nói: ‘Bình thường cô ấy có hay đến nơi nào không?”
Mộc Tây lắc đầu: “Không có, Nghiên Nghiên vẫn luôn ở trong nhà, thỉnh thoảng mới ra ngoài đi dạo chụp hình, hoặc là đi ăn chút gì đó.”
“Gần đây lúc tâm trạng cô ấy không tốt thì cô ấy thường làm gì?” Nói đến đây, Bạch Thắng liền nhớ lại lần gặp Qúy Nghiên ở trước quán rượu. Cả người say khướt, ngây ngây ngốc ngốc đi theo người ta, một chút ý thức nguy hiểm cũng không có.
Hơn nữa, cô ấy còn không hề phòng bị mà ngủ ở bờ biển, Bạch Thắng cau mày, trong lòng vô cùng lo lắng. Thế nên anh đã quên mất trên người Qúy Nghiên có thiết bị truy tìm.
Mộc Tây nói: “Nghe nhạc, tản bộ, ngẩn người.”
Nói như vậy chẳng khác gì không nói.
Bạch Thắng: “Chuyện này giao cho tôi, cô trở về chờ tin tức đi.”
“Ừ, nếu tìm được nhất định phải lập tức báo cho tôi biết.”
MD, nếu để cho cô biết đám khốn kiếp của nhà họ Qúy đã làm gì với Qúy Nghiên thì cô sẽ liều mạng với bọn họ.
Bạch Thắng đang muốn lên xe, thì nghe tiếng gọi của Mộc Tây: “Bạch thiếu gia.”
Bạch Thắng quay đầu lại, ánh mắt mang theo ý hỏi.
Mộc Tây nói: “Mấy năm nay Nghiên Nghiên đã chịu khổ nhiều lắm rồi, nếu như anh thật lòng với cô ấy thì phải quý trọng cho thật tốt. Lòng cô ấy đã có trăm ngàn vết thương, anh phải không chữa khỏi cho cô ấy, từ nay về sau dùng hạnh phúc và vui vẻ làm vơi đi tất cả buồn phiền trong nội tâm của cô ấy, nếu như không làm được thì xin hãy tránh xa Nghiên Nghiên ra, đừng làm cô ấy sinh ra bất cứ hy vọng gì.”
Bạch Thắng trầm ngâm.
Lại nghe cô nói tiếp: “Anh có thể tưởng tượng nếu từ nhỏ đến lớn cha mình chỉ đối xử với mình như một công cụ là cảm giác thế nào hay không, lúc cần thì gọi về, không cần thì chẳng quan tâm. Anh em ruột thịt mà cứ như kẻ thù, một người vừa thấy mặt đã chê cười, người còn lại càng biến thái hơn, cái gì cũng muốn giành, không muốn nhìn thấy cô ấy sống tốt. Mà người mẹ mang lại một tia ấm áp duy nhất cũng không ‘toàn tâm toàn ý’ thương cô ấy, tất cả tình thương của bà đều dành cho Qúy Nhu và Qúy Dương, còn tình cảm đối với Qúy Nghiên thì còn chưa bằng được một phần tư trong đó.”
“Khi Qúy Nghiên còn học trung học, lần đầu tiên phản kháng Qúy Anh Bình, kết quả anh biết là cái gì không? Con mẹ nó, người cha khốn kiếp của cô ấy dám vứt cô ấy vào hộp đêm, một cô gái nhỏ 13, 14 tuổi cái rắm gì cũng không hiểu, mặc dù ông ta không thật sự cho người đụng đến Nghiên Nghiên, nhưng ở hoàn cảnh như vậy mà bị bắt phục vụ rót rượu, bề ngoài Nghiên Nghiên nhìn qua rất kiên cường, nhưng lúc cô ấy đã tuyệt vọng muốn chết. Cuối cùng là nhờ Lữ Mỹ cầu xin ba ngày ba đêm mà ông ta mới thả Nghiên Nghiên ra, từ sau ngày đó, cô ấy càng lúc càng im lặng. Nhưng đối với Lữ Mỹ thì luôn luôn ôm tình cảm rất sâu đậm. Thật là buồn cười, mẹ ruột của mình bảo vệ mình không phải là chuyện hiển nhiên sao? Thế mà đồ ngốc đó lại vì chuyện đó cảm động vô cùng, Lữ Mỹ nói gì cô ấy cũng không từ chối, vì thế mà đã chịu biết bao sự khi dễ của Qúy Nhu!”
“Thật ra thì bỏ qua chuyện này, nếu như thái độ của Lữ Mỹ, kiên định một chút thì Nghiên Nghiên cũng sẽ không khổ sở như vậy. Đằng này bà ấy cứ lưỡng lự, mỗi lần vào lúc Nghiên Nghiên quyết định không nhẫn nhịn Qúy Nhu nữa thì bà lại lập tức ca “bài ca thân tình”, chắc chắn Qúy Nghiên sẽ mềm lòng. Cũng bao nhiêu lần, chị đây nhìn thấy mà nôn nóng. Nói cho cùng, không phải là bà ấy yêu thương không đồng đều sao, nếu thật lòng thương cô ấy thì tại sao bà ấy có thể trơ mắt nhìn cô ấy hết lần này đến lần khác bị khi dễ, thậm chí có thể nói là dung túng. Nếu như bà ấy không phải là mẹ của Nghiên Nghiên thì chị đây thật muốn hung hăng đi đánh cho mấy phát, chị đây chưa từng gặp qua cha mẹ nào “tuyệt vời” đến như vậy.”
Mộc Tây cắn răng nghiến lợi nói xong, cả người cũng phát ra nồng nặc tức giận.
Đôi mắt Bạch Thắng tối lại, cô ấy trưởng thành trong hoàn cảnh như thế sao? Hộp đêm, Nghiên Nghiên lại bị ném vào nơi này sao, là bị cha ruột của mình đưa vào sao?
=======
Anh nắm chặt tay, áp chế tức giận cuồn cuộn trong lòng, trầm giọng nói: “Tôi đi trước. ”
Bạch Thắng ngồi vào trong xe, khuôn mặt tuấn nhã một mảnh lạnh lùng, ánh mắt sắc bén, đáy mắt lại hiện ra nhàn nhạt đau lòng. Anh biết cuộc sống của Quý Nghiên không tốt nhưng không ngờ lại đến mức độ này, cô như thế nào chịu được cuộc sống như vậy? Từ nhỏ Bạch Thắng đã lớn lên trong một gia đình hòa thuận mỹ mãn, tình cảm anh chị em sâu đậm, đối với Quý Anh Bình, Quý Nhu – đám người tổn hại thân tình, nhân phẩm ti tiện đó thì thật là một lần lại một lần đụng chạm vào giới hạn của anh.
Sau khi Quý Nghiên rời khỏi nhà họ Quý, cô vẫn lặng lẽ đi dọc theo một con đường nhỏ về phía trước, bên này là khu biệt thự, căn bản không cần phải đi xe mà cô cũng không muốn đi xe, cứ như vậy vẫn lẳng lặng đi.
Dương Hàm Mặc có gọi điện cho cô, Quý Nghiên bắt máy. Người nọ vừa mở miệng liền hỏi cô đang ở đâu? Tại sao còn chưa về? Quý Nghiên không lên tiếng, nghe Dương Hàm Mặc lại balabala một hồi, Quý Nghiên mới im lặng cúp điện thoại.
Thật ra cô muốn nói cho Dương Hàm Mặc biết, anh không cần phải nói gì hết chỉ cần im lặng cùng cô là tốt rồi. Nhưng Dương Hàm Mặc vừa mở miệng, Quý Nghiên liền bỏ đi cái ý niệm này, hơn nữa cô đã rất mệt mỏi, không muốn có thêm nhiều chuyện xảy ra nữa.
Cả trái tim cũng nặng trĩu, lại vừa buồn bực. Quý Nghiên cũng không biết mình rốt cuộc đi bao lâu rồi, cho đến khi chân đau đến mức đi không được nữa, cô mới đón xe để đi, lúc đi ngang qua một tiệm cơm kiểu Hồ Nam thì Quý Nghiên khẽ ngẩn người, theo bản năng gọi dừng xe.
Cô đứng trước cửa hàng, yên lặng nhìn một chút, suy nghĩ phức tạp.
Nhưng cuối cùng vẫn đi vào.
Tiệm cơm được trang trí đơn giản khá là náo nhiệt, cả phòng đều là mùi thơm thức ăn ngào ngạt, Quý Nghiên tìm một chỗ ngồi xuống, lập tức có nhân viên nhiệt tình đi lên phục vụ cô chọn món.
Quý Nghiên chọn mấy món ăn, còn gọi thêm một dĩa tôm hùm. Sau khi món ăn được đưa lên, cô chỉ lẳng lặng nhìn mà không có động đũa.
Màu sắc đẹp mắt của dĩa tôm hùm biến thành khuôn mặt dịu dàng xinh đẹp của Lữ Mỹ, mỉm cười nói với cô: “Nghiên Nghiên, con có muốn ăn tôm hay không”
Lúc tiểu Quý Nghiên sáu bảy tuổi còn thắt tóc bím non nớt, trừ người ba không dễ thân cận và một cô em gái xinh đẹp nhưng lại không thích mình ra thì cuộc sống của bé cũng không có gì phiền não. Đối với sự yêu thương của mẹ, trong lòng đều rất vui sướng mà hét to lên: “Dạ muốn.”
“Được, mẹ bóc vỏ cho con.”
Tiểu Quý Nghiên gật đầu thỏa mãn, nhìn dĩa cá sốt trên bàn.
Lữ Mỹ nhìn thấy, lập tức khẩn trương nói: “Nghiên Nghiên, con đừng tự mình gắp, món đó rất nhiều xương cá. Chờ một lát, mẹ giúp con bóc vỏ tôm xông thì bóc xương cá ra cho con ăn có được không? ”
“Dạ được, nhưng mẹ phải nhanh lên một chút nha.”
“Ừ, Nghiên Nghiên ăn tôm trước đi.”
Xoạt ——
Thời gian lập tức thay đổi qua vài năm sau, khi đó, Quý Dương đã ra đời, tính tình rất bướng bỉnh và cởi mở, cũng rất thông minh, miệng ngọt ngào làm nũng khiến cho người lớn yêu thích. Ngay cả Quý Anh Bình luôn không tùy tiện nói cười cũng lộ ra vẻ mặt tự hào và yêu thích đối với Quý Dương.
Cho dù có lúc Quý Dương đùa giỡn rất tùy hứng thì ông ta cũng không hề nói gì, có thể nói là hoàn toàn dung túng.
Từ một nhà bốn người trở thành năm người, thay đổi rõ ràng nhất chính là không khí trong nhà ồn ào hơn rất nhiều. Lúc ăn cơm, Quý Nghiên đã không thể tùy ý gắp món ăn ưa thích của mình, bởi vì luôn có một giọng nói ngay lập tức vang lên: “Con cũng muốn.”
Lữ Mỹ dụ dỗ nói: “Dương Dương muốn ăn cái gì, mẹ gắp cho con.”
“Con muốn đồ ăn của chị ấy.”
Quý Nghiên cũng không chịu thua “Trong dĩa còn nhiều lắm kìa, tự mình gắp đi.”
Quý Dương ăn vạ, ném chiếc đũa đi rồi khóc rống.”Không muốn, không muốn, con muốn đồ ăn của chị ấy.”
Quý Nhu nói: “Nếu Dương Dương muốn ăn thì chị cho em ấy đi.”
Lữ Mỹ nhìn bộ dạng khóc lóc của Quý Dương thì hết sức đau lòng, cũng nói với Quý Nghiên: “Nghiên Nghiên, nếu không con gắp đồ ăn trong chén con cho em con đi. Con là chị nên nhường cho em, sau này mẹ sẽ nấu thêm vài món ngon cho các con ăn. ”
Quý Nghiên không chịu, Quý Anh Bình trầm mặt nói: “Cho em trai của mày.”
Đứa bé ít nhiều vẫn có chút sợ hãi cha mình, nhất là từ nhỏ Quý Anh Bình đã cho cô một loại cảm giác không dễ gần, cho dù cô có uất ức, nhưng vẫn gắp thức ăn trong chén cho Quý Dương.
Editor : tyvybutchi.
Chương 44 (tiếp): Anh còn có thể đối xử tốt với em hơn nữa.
Bé trai chỉ mới hơn hai tuổi lại lộ ra nụ cười hả hê với cô, Quý Nghiên rất đau lòng, cúi thấp đầu, từng chút từng chút ăn cơm, nước mắt cũng không nhịn được từng giọt từng giọt rơi xuống.
Cô liều mạng chịu đựng không chịu phát ra bất kì tiếng động nào.
Thu hồi lại suy nghĩ của mình, bây giờ ngẫm lại Quý Nghiên cảm thấy thật ra Lữ Mỹ quan tâm cô có phải là vì yêu cô hay không? Hay chỉ vì không có Quý Nhu ở nhà và trong nhà chỉ có một đứa trẻ là cô. Bởi vì sau khi Quý Nhu trở về thì tình hình lại có một chút thay đổi. Rồi khi Quý Dương ra đời, bà liền hoàn toàn xếp cô vào vị trí cuối cùng.
Bên cạnh đột nhiên có nhiều thêm một người, không hề nói gì, liền trực tiếp cầm đũa gắp một con tôm, yên lặng bóc vỏ.
Quý Nghiên hơi kinh ngạc một chút, trước hết nhìn đến ngón tay thon dài của người nọ, không tính là thuần thục mà lại tự nhiên lột đi lớp vỏ đầy mỡ của tôm hùm. Đi lên một chút là cái cầm trơn bóng, khuôn mặt trắng muốt như ngọc và đôi mắt tĩnh mịch mà chuyên chú của anh.
Bạch Thắng đưa tôm đã bóc sạch vỏ đến miệng cô, Quý Nghiên sững sờ không động đậy, Bạch Thắng ra hiệu: “A.”
Anh tựa như đang dỗ dành trẻ nhỏ, bộ dáng không một chút kinh nghiệm lại có tí đáng yêu, còn có chút buồn cười nữa. Quý Nghiên không nhịn được nhếch môi, cũng không hề xấu hổ mà há miệng, Bạch Thắng lại đưa tay để sát vào mấy phần, Quý Nghiên không tiện từ chối, không thể làm gì khác hơn là lấy tay vén sợi tóc đang rủ xuống, môi tiếp cận ăn tôm thịt trong tay anh.
Bạch Thắng mỉm cười, thu tay lại, tiếp tục bóc vỏ tôm.
“Tại sao chọn món rồi lại không ăn?”
Quý Nghiên ngẩn người, nói thật nhỏ: “Bởi vì đang nghĩ đến một số chuyện.”
“Sao anh lại đến đây?”
“Nhớ em.”
“Phụt ——” Quý Nghiên bị sặc.
Bạch Thắng lại bóc sạch một con tôm khác, để vào chén cô, sau đó bình tĩnh lau tay, rồi bình tĩnh đưa nước cho cô.
Quý Nghiên uống nước xong, hơi kinh hãi nhìn Bạch Thắng. “Bạch thiếu gia, anh bị ấm đầu sao?”
Bạch Thắng cười nhạt, những phiền nào lo lắng trong lòng anh từ khi nhìn thấy cô liền dần yên ổn lại.
Anh không biết chỉ cần nhìn thấy một người, nhìn cô khỏe mạnh cười nói trước mặt mình mà cũng có thể khiến cho anh thỏa mãn đến thế.
Quý Nghiên cũng giống như vậy, vừa nhìn thấy Bạch Thắng, trong nháy mắt trái tim liền không tự chủ mà rung động, cô không biết đây là loại tâm tình gì, cảm giác rõ ràng như vậy, tất cả đều khó diễn tả thành lời.
Phức tạp mà xúc động.
Giữa bọn họ không cần phải nói nhiều, ăn cơm xong, Bạch Thắng dẫn đầu đứng dậy, đợi cô cùng nhau đi ra ngoài.
Quý Nghiên ngồi lâu rồi, đột nhiên đứng lên, nhất thời quên mất chân bị trật, đau đớn giống như tên bay xông thẳng lên, Quý Nghiên “a” một tiếng, thiếu chút nữa mất đi trọng tâm mà ngã xuống bên cạnh.
Bạch Thắng nhíu lại chân mày, nhanh chóng tiến lên đỡ cô “Làm sao vậy?”
“Không có việc gì.” Quý Nghiên lắc đầu.
Bạch Thắng làm sao mà tin được, trực tiếp đặt cô lên ghế, nâng chân Quý Nghiên lên chạm vào mắt cá chân cô.
Sắc mặt Quý Nghiên trong nháy mắt đỏ bừng, vội vàng đưa tay cản anh lại “Chỉ là không cẩn thận bị trật chân thôi, không sao cả, trở về bôi chút thuốc là tốt rồi, anh đừng lo lắng.”
Nơi này nhiều người như vậy mà anh lại ở trước mặt mọi người xem vết thương của cô làm cô xấu hổ chết đi được.
Bạch Thắng sao có thể không lo lắng được chứ.
Nhưng nghĩ đến Quý Nghiên da mặt mỏng, mà anh cũng không thích ở nơi công cộng làm chuyện để người ta vây xem, Bạch Thắng nhìn Quý Nghiên một cái rồi đứng dậy. Cứng rắn ôm lấy eo cô, sải bước đi ra ngoài.
Dung mạo của anh vẫn luôn làm cho người khác chú ý, có rất nhiều người sớm đã nhìn sang bên này, YY vô hạn. Thấy Bạch Thắng ôm Quý Nghiên, chung quanh liền không thể ức chế mà truyền đến tiếng kinh hô, anh làm như không thấy nhưng Quý Nghiên thì hận không thể thu nhỏ mình lại để trốn vào trong tay áo của Bạch Thắng.
Bạch Thắng không đưa cô trở về khu nhỏ ở Dương Quang, mà là một đường lái thẳng đến đỉnh núi Thái Bình.
Quý Nghiên nghiêng đầu nhìn anh, muốn hỏi cái gì nhưng lại không tiện mở miệng.
Bạch Thắng nhìn hiểu tâm tư của cô, thản nhiên nói: “Về nhà của anh trước.”
Quý Nghiên im lặng, như vậy. . . . . . Thật sự tốt sao?
Editor : tyvybutchi.
Chương 44 (tiếp): Anh còn có thể đối xử tốt với em hơn nữa.
Tại sao cô lại có cảm giác kì lạ vậy chứ?
“Không muốn sao?” Bạch Thắng thấy cô không nói lời nào, mát lạnh hỏi.
Quý Nghiên lắc đầu: “Không phải.”
Chính là. . . . . . Cảm thấy có cái gì đó đã lệch khỏi quỹ đạo rồi.
Bạch Thắng nhìn cô chằm chằm, Quý Nghiên chợt cười một tiếng: “Không có gì.”
Yên lặng một hồi, cô đột nhiên phát hiện đã đến giờ này rồi mà mình vẫn chưa liên lạc với Mộc Tây, cô nương kia nhất định sẽ lo lắng. Quý Nghiên cả kinh, vội vàng lấy điện thoại di động ra chuẩn bị gọi điện thoại cho Mộc Tây, nhưng vừa lấy điện thoại di động ra nhìn thì mới phát hiện điện thoại đã hết pin.
Quý Nghiên khóc.
Kỳ xui xẻo của cô còn chưa kết thúc sao?
Có cần phải xui như vậy hay không?
Bạch Thắng nhìn bộ dạng rối rắm cầm điện thoại di động của cô, đôi mắt nhỏ u oán không dứt, mím môi nói: “Anh đã nói với Mộc Tây rồi.”
A?
“Cho nên, em có thể yên tâm.”
“Là Tây Tây gọi điện thoại cho anh sao?” Quý Nghiên hỏi.
Như vậy chẳng lẽ Bạch Thắng đã biết chuyện cô xảy ra hôm nay rồi? Mộc Tây khẳng định đã đoán được, nếu như cô ấy thật là gọi điện thoại cho Bạch Thắng, thì nhất định cũng sẽ nói cho anh.
Không biết vì sao, Quý Nghiên không muốn để Bạch Thắng nhìn thấy một mặt bất lực của mình.
Cho dù là gia đình cũng không thể.
Bạch Thắng nói: “Cô ấy chỉ nói là em quá muộn mà không về nhà, lo lắng em lạc đường, hoặc là ngây ngốc bị người dụ đi, sẽ không có người giúp cô ấy nấu cơm.”
Quý Nghiên im lặng.”Em nào có vô dụng như vậy.”
“Ừ, Nghiên Nghiên rất thông minh.” Bạch Thắng phụ họa.”Cho nên lần sau đừng nấu cơm cho cô ấy.”
Nghiên Nghiên của anh, phải là nâng ở trong lòng cưng chiều, tại sao có thể để cho người khác sai bảo?
Mộc Tây muốn ăn cơm, thì liền tự lăn vào bếp mà nấu.
Quý Nghiên: “. . . . . .”
Cô vẫn là lần đầu tiên tới đỉnh núi Thái Bình, khách đến nghỉ dưỡng ở đây đều là phú hào giàu có, hoàn cảnh đương nhiên không cần phải nói, trong đó biệt thự của nhà họ Bạch là lớn nhất, nhưng lại không có người nào ở. Bạch Thắng dẫn cô vào phòng khách, trong phòng khách to như thế lại cực kỳ an tĩnh, Quý Nghiên tò mò hỏi: “Người nhà anh đều không có ở đây phải không?”
Bạch Thắng: “Ừ.”
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!