Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Quên thân chiều vợ đại thiếu họ Bạch

“Nghiên Nghiên.”

Bà nhanh chóng lấy thân mình che cho Quý Nghiên. Trước mắt cô bỗng tối sầm, chỉ nghe thấy tiếng thủy tinh vỡ, ngay sau đó ngực bị đè nặng.

Lữ Mỹ rên lên một tiếng rồi ngất đi.

“Mẹ.” Quý Nghiên gọi khẽ.

Nhưng không có ai đáp lại.

Trong lòng Quý Nhu đau như dao cắt, lúc này cô mới ý thức được chuyện gì xảy ra, thốt ra tiếng gọi đầy đau đớn: “Mẹ….”

Lữ Mỹ được đưa vào phòng cấp cứu. Lúc bác sĩ nhấc bà ra khỏi người Quý Nghiên thì cô thấy có mấy miếng thủy tinh cắm trên lưng bà, sâu đến tận xương. Thủy tinh dính máu đỏ tươi, nhuộm đỏ mắt cô.

Quý Nghiên đứng ngoài phòng cấp cứu, ánh mắt hơi mơ hồ. Trên đôi tay trắng nõn là vết máu của Lữ Mỹ, bên tai là tiếng Quý Nhu khóc thút thít và tiếng an ủi lúc to lúc nhỏ. Sau đó bọn Dương Chính Tùng cũng tới, còn có cả Quý Dương. Quý Dương khóc lóc sướt mướt, nhào về phía cô, bàn tay nhỏ bé dùng hết sức đánh lên người Quý Nghiên, khóc hô: “Là do chị, là do chị hại mẹ! Chị hại ba còn chưa đủ hay sao mà còn khiến mẹ bị thương? Tôi ghét chị! Tôi ghét chị! Chị là đồ sao chổi!”

“Dương Dương, dừng tay lại.” Dương Chính Tùng nói.

Quý Dương không cam lòng mà nói: “Là do chị ấy nên nhà mình mới trở nên thế này. Con không muốn thấy chị ấy! Ba nuôi, ba bảo chị ấy đi đi, bảo chị ấy đi đi!”

Kỳ lạ là Quý Nghiên không có chút cảm giác nào.

Cô đã đau đến chết lặng nên giờ chỉ như người ngoài cuộc nhìn tất cả.

Cửa phòng cấp cứu mở ra, bác sĩ bước ra khiến mọi người vây lại ngay lập tức.

“Bác sĩ, mẹ tôi sao rồi?” Quý Nhu hỏi.

Bác sĩ trẻ lấy khẩu trang xuống, giọng nói máy móc: “Thủy tinh đâm vào không sâu. Đừng lo, không có vấn đề gì, chỉ cần nằm tĩnh dưỡng trên giường một thời gian thôi. Lúc đó mọi người cần chăm sóc bệnh nhân thật tốt.”

“Vâng, cảm ơn bác sĩ.”

Giường bệnh được đẩy ra, mặt Lữ Mỹ tái nhợt nằm trên đó, nhắm chặt hai mắt.

Quý Nghiên đi theo giường bệnh về phía trước.

Quý Dương dùng thân thể nhỏ bé của cậu chặn Quý Nghiên lại, dùng giọng điệu của người lớn mà nói với cô: “Chị đi theo làm gì? Định tiếp tục hại cả nhà sao? Tôi không để chị được như ý đâu. Chị đi nhanh đi. Mẹ không muốn nhìn thấy chị. Đi mau đi, đi càng xa càng tốt!”

Tạ Tử Kỳ cũng nói: “Nghiên Nghiên, đừng trách mẹ nuôi nhiều chuyện. Ba và mẹ con đã gặp chuyện rồi, Nhu Nhu lại như vậy. Gia đình lớn như thế mà không có ai lo liệu. Tuy mẹ nuôi không thể xác định có phải là con làm chuyện này hay không nhưng chắc không thể không liên quan tới con được. Con cũng biết tính ba con rồi đấy. Ông ấy mà gặp con thì sẽ tức giận đến giậm chân mất. Cho nên mẹ nuôi nghĩ con nên về trước đi. Con cũng nghe bác sĩ nói mẹ con không sao, mẹ và Nhu Nhu sẽ chăm sóc mẹ con thật tốt.”

Quý Nghiên không trả lời.

Bọn họ đẩy giường bệnh vào phòng, Quý Nhu vẫn thút thít, mấy người Dương Chính Tùng cũng đi vào. Quý Dương đi cuối cùng, sập cửa đánh “rầm” một cái, hoàn toàn ngăn Quý Nghiên ở bên ngoài.

Quay đầu lại, ngay cả tư cách gặp mẹ cô cũng không có.

Quý Nghiên ngồi trên ghế ở hành lang bệnh viện, hai tay ôm đầu gối, không thể nào diễn tả nổi cảm giác bây giờ của mình. Lữ Mỹ bảo vệ khiến cô ngoài khiếp sợ ra còn càng phải suy nghĩ thêm. Tình thương có phải chỉ có thể xây dựng trên cơ sở không xung đột lợi ích với Quý Dương và Quý Nhu? Mẹ cho con tình yêu nhưng lại không rõ ràng như thế. Con không hiểu rốt cuộc mình có vị trí như thế nào trong lòng mẹ?

Cô thấy mơ hồ, cán cân trong lòng không ngừng dao động.

Thời gian trôi qua từng giây từng phút. Dương Chính Tùng và Tạ Tử Kỳ rời đi. Trời cũng đã tối. Quý Nghiên ngồi trên ghế, đầu óc càng tỉnh táo hơn.

Mộc Tây gọi tới, bảo Quý Nghiên tới quán bar. Quý Nghiên nghe ra trong giọng nói của cô có gì đó khác thường nên bảo cô ấy cho địa chỉ. Cô đứng dậy, chờ đợi, nán lại hỏi thăm y tá vừa đưa thuốc vào phòng, biết Lữ Mỹ đã tỉnh, không có gì đáng ngại thì mới yên tâm.

Cô chạy tới quán bar mà Mộc Tây nói.

Lúc đó Mộc Tây đang ở trong phòng bao, đã uống nhiều rượu. Trên bàn có rất nhiều vỏ chai rỗng. Cô ấy ngã trên ghế sa lon, ý thức còn có chút tỉnh táo.

“Không phải cậu nói muốn cai rượu à?” Quý Nghiên ngồi xuống cạnh cô ấy, nói.

Mộc Tây ngẩng đầu, chau đôi mày phượng: “Mình nói vậy lúc nào?”

“…Năm ngoái.”

“Phì, chuyện lâu vậy sao nhớ được?! Chị đây chỉ nói thôi. Làm người thì phải biết ăn chơi chứ.” Mộc cô nương nói một cách thẳng thắn vô tư.

Quý Nghiên khinh bỉ cô ấy. “Cách ăn chơi của cậu luôn là uống rượu một mình ở quán bar à?”

“Aiz, tại đau lòng chứ sao.”

“…”

“Chị đây định mai đi phỏng vấn ở Thánh Y. Tuy chỉ là thực tập nho nhỏ nhưng cậu vẫn phải ngoan ngoãn chuẩn bị quà chúc mừng mình cho tốt đấy. Cậu nói xem bao lâu rồi cậu không đãi mình đây? Nhất là từ khi ở cùng Bạch thiếu gia, con nhỏ đáng chết cậu có nhà không về. Đồ trọng sắc khinh bạn.” Mộc Tây nằm trên ghế salon, khẽ nâng nửa người trên lên, sau đó mới phát hiện tư thế này thật con mẹ nó khiến đầu choáng váng, lại nằm xuống. Giọng cô ấy hơi lạc đi.

Quý Nghiên nói theo cô ấy. “Được.”

Có lúc Mộc Tây rất giống một đứa trẻ, nhất là lúc tâm trạng không tốt, cô ấy sẽ không che giấu cảm xúc của mình. Quý Nghiên không cần hỏi cô ấy gặp phải chuyện gì, chính cô ấy sẽ tự nói ra. Mộc Tây không phải là người giữ bí mật được chuyện gì.

Nhưng Quý Nghiên lại nghĩ sai rồi. Mộc Tây không nói gì, chỉ dùng giọng nói cô nghe không rõ mà lơ mơ cằn nhằn: “Anh càng không muốn thấy chị đây thì chị càng muốn xuất hiện trước mặt anh, khiến anh phiền chết, xem anh có thể làm gì chị nào!”

“Gì cơ?”

“Không có gì, đi thôi.”

Mộc Tây xoay người đứng dậy. Quý Nghiên theo sau cô ấy, không hỏi nhiều.

Lúc đi ngang qua một căn phòng thì cửa phòng đột nhiên bị mở ra, tiếng động đinh tai nhức óc cho thấy không khí bên trong vô cùng lộn xộn. Quý Nghiên cau mày, đang định đi tiếp với Mộc Tây thì thấy một cô gái quần áo rối loạn chạy ra, một người đàn ông chạy sát theo sau. Đến hành lang, hắn liền chặn cô gái lại.

Đẩy mạnh lên tường, động tác vô cùng thô lỗ.

“Mẹ kiếp, cô giả bộ gì chứ? Cô cho là ông đây không biết lúc trước cô làm nghề này à? Không biết đã bao nhiêu người chơi cô rồi, bây giờ trở lại còn dám lên mặt hả?” Người đàn ông nói những lời khó nghe không chút lưu tình.

Cô gái vùng vẫy khiến khuôn mặt xinh đẹp động lòng người lộ ra. Quý Nghiên dừng lại, thấy rõ khuôn mặt của cô gái đó thì nhất thời trong mắt tràn đầy kinh ngạc.

“Dù tôi có đâm đầu chết cũng không làm với anh đâu. Anh biết vì sao không? Bởi vì anh rất ghê tởm!” Cô gái cũng lạnh lùng đánh trả, vẻ mặt lạnh lùng mà kiêu ngạo.

Người đàn ông kia thẹn quá thành giận, vung tay cho cô gái một cái tát.

Rồi hắn nắm lấy tóc cô ấy, nói: “Đồ đê tiện! Cái dáng vẻ này không phải là mời người ta chơi mày sao? Đừng tưởng rằng là minh tinh thì giỏi lắm. Tao có chơi đùa minh tinh cũng không ai dám nói gì. Đừng thấy tao cho chút mặt mũi mà lên mặt. Nói cho mày biết, chọc vào tao… tao sẽ khiến cho mày chết thế nào cũng không biết!”

“Vào đây!”

Hắn vừa kéo mạnh tóc cô ấy vừa đẩy cô ấy vào phòng. Cô gái giãy giụa không ngừng nhưng hắn không có chút thương hương tiếc ngọc, cho cô mấy cái tát khiến cô đầu váng mắt hoa.

Tư Ngọc.

Mắt Quý Nghiên đỏ lên như muốn nứt ra, trong lòng vô cùng đau đớn, đang định tiến lên thì Mộc Tây còn nhanh hơn cô. Cô ấy bước tới, vỗ một cái lên gáy người đàn ông kia, sau đó dùng lực kéo mạnh Tư Ngọc ra khỏi sự kiềm chế của hắn.

Hắn không ngờ sẽ có người đánh lén mình, kêu lên “a” một tiếng, lảo đảo vài bước. Vu Tư Ngọc thoát khỏi sự kiềm chế của hắn, chạy ra sau lưng Mộc Tây, cách hắn vài mét.

Mộc Tây không để ý tới những người khác, bước tới bàn, cầm một bình rượu lên đập vào gáy người đàn ông kia, hùng hùng hổ hổ mà nói: “Khinh thường phụ nữ này, khinh thường phụ nữ này, mẹ nó, trước mặt chị đây mà mày dám xưng ông hả? Không nhìn xem mình có bao nhiêu phân lượng. Bộ dạng dưa méo táo nứt này mà dám đi trêu ghẹo phụ nữ à? Mày soi gương mà không bị mình hù chết sao?”

Vu Tư Ngọc bị biến cố bất ngờ này dọa sợ, bịt miệng lại.

Nhất thời tiếng thét chói tai vang lên trong phòng. Quý Nghiên ngẩn người. Chắc chắn hôm nay Tây Tây đã gặp chuyện gì đó, nếu không sẽ không kích động thế này! Dù trước kia cô ấy có kích động hơn nữa thì lửa giận cũng không bị khơi lên dễ dàng như thế.

Mà còn là vì chuyện không liên quan tới mình.

Quý Nghiên tới bên cạnh Vu Tư Ngọc, hỏi đầy lo lắng: “Tư Ngọc, cậu sao vậy? Không sao chứ?”

Vu Tư Ngọc thấy Quý Nghiên thì càng ngạc nhiên hơn. “Nghiên Nghiên, sao cậu lại ở đây?”

Cô ấy chợt nghĩ tới cái gì đó, vừa nhìn về phía Mộc Tây vừa hỏi: “Đây là bạn cậu à?”

Quý Nghiên gật đầu.

“Bây giờ không phải lúc nói chuyện. Cậu tránh sang một bên đi, đợi giải quyết xong mọi chuyện rồi nói.”

Đã có mấy người đàn ông phản ứng tương đối nhanh muốn kéo Mộc Tây ra. Mộc Tây tuy rất khỏe nhưng chỉ là hổ giấy, không có bản lĩnh gì cả, chỉ được cái miệng là lợi hại thôi.

Quý Nghiên sợ cô ấy bị thiệt thòi nên chắn trước mặt cô ấy, đuổi những người đàn ông đang tới gần cô ấy ra.

Mộc Tây vẫn đang thượng cẳng chân hạ cẳng tay với người đàn ông vừa xúc phạm Vu Tư Ngọc, như muốn trút tất cả những gì không vui trong tối nay ra. Chỉ thấy cô ấy nâng một chân lên, đá mạnh vào giữa hai chân người đàn ông kia, không chừa đường lui.

Người đàn ông kia gào lên thảm thiết, đau đến mức lăn lộn trên mặt đất.

“Anh Long.”

Những người khác hô to, bị chọc giận bởi hành động này của Mộc Tây, cùng lao về phía này.

Một mình Quý Nghiên đối phó với một đám người, còn phải lo cho Mộc Tây, không để cô ấy bị thương nên không khỏi hơi quá sức. Mộc Tây đánh đủ rồi mới nhìn rõ tình hình, thật là hỗn loạn! Phụ nữ đã sớm bị sợ đến mức bỏ chạy, mấy người đàn ông vây đánh Quý Nghiên, bình rượu rơi trên đất, có người còn cầm gạt tàn thuốc lên làm vũ khí.

Quản lý quán bar nghe thấy nên chạy tới, nhìn thấy tình cảnh này thì bị dọa sợ đến mức tim như nhảy khỏi lồng ngực.

“Ôi trời, chuyện này là sao vậy? Đừng đánh nữa, các vị định phá quán của tôi sao?!” một người phụ nữ hơn 40 tuổi gấp gáp đến mức dậm chân.

Tuy đây là chuyện các quán bar thường gặp nhưng ở Thánh Y Ngu Nhạc Thành thì chuyện này rất ít khi xảy ra. Thánh Y Ngu Nhạc Thành quản lý rất chặt, có nhiều vệ sĩ có năng lực. Mọi người cũng đều là người thức thời nên vốn sẽ không gây chuyện.

Quản lý này mới nhận chức không lâu, không ngờ lại có chuyện như vậy xảy ra. Tổng giám đốc Thánh Y là người vô cùng nghiêm khắc với công việc, không cho phép người dưới trướng có chút sơ suất nào. Người phụ nữ này lo lắng cũng là chuyện bình thường.

“Nhanh, gọi bảo vệ tới.”

Không thể để chuyện này lan rộng. Nếu tổng giám đốc mà biết thì bà xong đời.

Rốt cuộc Mộc Tây cũng ý thức được hình như mình đã gây họa, vội vàng gọi điện cho Bạch Thắng. Chưa kịp nói hết thì bị một người đàn ông đụng vào, ngã nhào xuống đất, điện thoại cũng bay ra ngoài.

Không lâu sau, bảo vệ tới.

Có khoảng hai, ba mươi người, giải quyết mọi chuyện rất nhanh. Quý Nghiên mệt đến mức không thở được, bị mấy bảo vệ giữ chặt tay chân, hô hấp nặng nề.

“Buông tôi ra. Các người bắt chúng tôi làm gì? Là hai con bé kia ra tay trước. Muốn bắt thì phải bắt bọn nó mới đúng. Nếu bọn nó không gây chuyện thì chúng tôi đánh trả làm gì?”

“Đúng vậy. Họ còn đánh anh Long thành như vậy, các vị không thấy à? Loại đàn bà độc ác tàn nhẫn này phải ngồi tù mới đúng. Các vị còn sợ cái gì mà không báo cảnh sát đi?”

“…”

Tiếng nói vang lên không ngừng, Mộc Tây tức giận, nói: “Đồ thối tha! Nếu không phải bọn mày cưỡng ép người ta thì chị mày bênh vực kẻ yếu làm gì? Đánh người còn ngại bẩn tay của chị đây đấy, mẹ nó, một đám súc sinh suy nghĩ bằng nửa người dưới. Cùng lắm thì cho người giám sát tới đây mà hỏi.”

“Ai ép buộc cô ta chứ? Sao cô biết cô ta không tình nguyện? Con nhỏ này vốn là gái điếm, cô không biết còn ở đó mà nói bậy?”

Một bên lên án trong nháy mắt biến thành hai bên tranh cãi. Nói về tài ăn nói thì Mộc Tây có thể lấy một địch mười. Mười cái miệng cũng không cãi lại cô ấy.

Đang căng thẳng thì có tiếng xôn xao truyền tới từ ngoài cửa.

Bạch Thắng dẫn theo Phong, Sương, Tuyết Vũ, đi vào, khí thế mạnh mẽ khiến tất cả mọi người đứng tại chỗ kinh hãi. Nhất là bọn anh Long. Bọn họ đều là người của xã hội đen, sao có thể không biết tứ đại hộ pháp của Bạch thiếu gia Cụa Quốc An chứ. Nếu năm người này cùng xuất hiện thì chính là chuyện trăm năm khó gặp. Nếu không có hành động chống khủng bố đặc biệt quan trọng thì bọn họ sẽ không cùng xuất hiện.

Cho nên trong nháy mắt đó, mọi người đều kinh hãi.

Bọn họ nào biết rằng kể từ lúc Bạch Thắng nhận được điện thoại Mộc Tây gọi đến kêu bảo vệ bà xã thì đã rất sốt ruột, liền vội vàng chạy tới. Còn mấy người khác thì đều là tới xem náo nhiệt.

Bạch Thắng nhìn thấy Quý Nghiên đầu tiên, đi tới trước mặt cô. Bảo vệ bị khí lạnh trên người anh làm cho sợ hãi, không tự chủ được buông lỏng tay ra. Mà Quý Nghiên vừa nhìn thấy Bạch Thắng thì nhất thời cảm thấy đã có chỗ dựa sau một ngày mệt mỏi, không quan tâm gì nữa, chóp mũi mơ hồ thấy cay cay. Cô nhào tới ôm chặt lấy anh.

Dựa vào lòng anh, trong miệng không tự chủ được mà lẩm bẩm: “Tiểu Bạch.”

“Không sao nữa rồi.” Bạch Thắng ôm cô, giọng nói lành lạnh mang theo sức mạnh khiến lòng người yên ổn.

“Cục an ninh nghi ngờ các vị có hành vi buôn bán ma túy trái pháp luật, vui lòng đi cùng chúng tôi.” Phong đi tới trước mặt những người đàn ông kia, giơ thẻ ra, giải quyết việc chung.

Nhất thời những người đó la hét oan uổng, bảy miệng tám lời kêu oan.

Phong giơ tay lên, lười nói nhảm, trực tiếp còng tay từng người lại. Bọn họ được bảo vệ quán bar giúp áp giải những người đó ra ngoài.

MD, có oan hay không từ từ hãy nói. Ai bảo chúng mày không có mắt mà chọc vào người phụ nữ của chỉ huy. Nếu không chúng mày nghĩ cục an ninh rảnh rỗi đến mức không có chuyện gì mà tới bắt những tên râu ria chúng mày à? Chuyện này là của cảnh sát, nhưng bị bọn họ tóm được thì chỉ có thể tự trách mình xui xẻo thôi!

Nhà giam cục an ninh khác biệt một trời một vực với các nhà giam khác.

Bạch Thắng lái xe đưa họ về nhà. Vu Tư Ngọc vốn định tự về nhưng Quý Nghiên không yên tâm nên nói cô ấy về khu chung cư của mình ở một đêm. Vu Tư Ngọc từ chối mấy lần, cuối cùng không chống lại được Quý Nghiên nên không thể làm gì khác hơn là đồng ý.

“Có đói bụng không? Có muốn ăn gì không?” Bạch Thắng vừa lái xe vừa hỏi.

Quý Nghiên lắc đầu.

“Sau này có chuyện gì thì phải gọi cho anh đầu tiên.”

“Không phải chuyện lớn gì. Anh cũng rất bận, không cần phải chú ý tới em đâu.” Quý Nghiên nói.

Cô cũng không phải trẻ con, gặp chuyện gì thì phải tự mình giải quyết.

Nếu không giải quyết được cô sẽ tìm anh nhưng không muốn chuyện gì cũng làm phiền anh như thế.

Cô là bạn gái của Bạch Thắng, đáng lẽ ra nên chăm sóc cho sinh hoạt hàng ngày của anh, sóng vai với anh chứ không phải là gánh nặng của anh.

Qua ngày hôm nay cô càng thêm xác định mình phải tăng cường huấn luyện.

“Bảo vệ em là việc anh phải làm.”

Đúng lúc đó thì xe dừng dưới lầu nhà Quý Nghiên. Bạch Thắng chuyển mắt nhìn cô, lẳng lặng nói.

Quý Nghiên còn chưa kịp lên tiếng thì Mộc Tây đã nổi da gà đầy người, nói: “Xin các vị chú ý tới hai người không liên quan gì ở phía sau được không? Quá kích thích người khác rồi đấy!”

Mộc Tây và Vu Tư Ngọc một trước một sau xuống xe. Quý Nghiên mỉm cười, chần chừ một chút rồi nghiêng người qua hôn lên mặt Bạch Thắng, hơi ngượng ngùng nói: “Anh đừng xuống, ngày mai còn phải đi làm, về nghỉ ngơi sớm đi.”

Bạch Thắng nhíu mày: “Chỉ vậy thôi à?”

“Hả?”

Nụ hôn không được báo trước đáp xuống. Trước mắt cô là khuôn mặt phóng đại của Bạch Thắng, hơi thở gần đây bắt đầu trở nên quen thuộc tràn ngập quanh người. Quý Nghiên bị anh hôn một lúc lâu mới thả ra.

“Ngủ ngon.” Giọng nói dịu dàng nỉ non vang lên bên tai.

Lòng Quý Nghiên run lên, cho tới khi xe anh biến mất trong màn đêm cô vẫn chưa hoàn hồn.

“Đừng nhìn nữa. Đến cái bóng cũng không còn!” Giọng Mộc Tây ở bên cạnh chua chua.

Lúc này Quý Nghiên mới nhớ ra còn có hai người ở đây, nghĩ tới một màn kia cũng bị Mộc Tây và Vu Tư Ngọc nhìn thấy, thỏ trắng nhỏ da mặt mỏng liền đỏ mặt.

Ba người lên lầu.

Vu Tư Ngọc ngủ cùng Quý Nghiên. Sau khi rửa mặt, Quý Nghiên gửi cho Bạch Thắng một tin nhắn, hỏi anh về đến nhà chưa. Sau đó cô đợi Vu Tư Ngọc ra, nhìn chằm chằm vào Tư Ngọc. Cô chưa hỏi thì Vu Tư Ngọc đã đoán được cô muốn nói gì.

Vu Tư Ngọc ngồi đối diện với cô, chủ động nói thật.

Nhà Vu Tư Ngọc vốn giàu có, tuy không phải rất giàu nhưng sinh hoạt hàng ngày vẫn dư dả. Lúc Vu Tư Ngọc học trung học thì quen bạn trai. Nhà anh ta rất giàu, là công tử nhà tài phiệt. Mẹ anh ta không phản đối anh ta yêu sớm, một lòng muốn tìm cho anh ta một thiên kim, giàu hơn nhà anh ta càng tốt. Nếu có hơi xấu thì cũng phải môn đăng hộ đối mới được.

Vu Tư Ngọc như thế nên bà cũng không vừa mắt, từng nói bóng gió với cô. Nhưng khi cả hai bên chịu áp lực, vào năm tốt nghiệp trung học thì công ty của ba Vu Tư Ngọc làm ăn thua lỗ, nợ rất nhiều nên nhà họ Vu trở nên túng thiếu trong nháy mắt.

Cuối cùng cũng không còn tiền để Vu Tư Ngọc học đại học. Thậm chí ba mẹ Vu Tư Ngọc còn nói tới chuyện cho cô nghỉ học. Cô không muốn nên đã tìm Phượng Vi Nhiên nhờ giúp đỡ nhưng anh ta lại nói chờ anh ta bàn với mẹ đã. Nhưng mẹ Phượng đâu phải là người chịu giúp người khác khi gặp khó khăn.

Vốn bà không muốn hai người ở bên nhau, biết được tình cảnh lúc đó của nhà họ Vu nên càng thêm bất mãn với cô. Thế nhưng Phượng Vi Nhiên có chết cũng chỉ cần Vu Tư Ngọc nên mẹ Phượng vì để chia rẽ bọn họ mà đã tìm cho anh ta rất nhiều cô gái. Mỗi ngày của Vu Tư Ngọc đều rất cực khổ. Áp lực sinh hoạt khiến cho hai người cãi nhau nhiều hơn.

Có một ngày, mẹ Phượng tìm cô, nói rằng Phượng Vi Nhiên đã chán cô rồi, không muốn tiếp tục đoạn tình cảm này nữa. Anh ta nghĩ tình cũ nên không nói thẳng với cô, không muốn làm cô đau khổ. Bây giờ anh ta đã có người mới, để bồi thường cho Tư Ngọc, mẹ Phượng đưa cho cô một tờ chi phiếu.

Tấm chi phiếu đó là vết thương lớn nhất trong lòng Vu Tư Ngọc.

Cô không tin những gì mẹ Phượng nói, định đi tìm Phượng Vi Nhiên để xác nhận nhưng chưa kịp tìm anh ta để hỏi thì đã thấy anh ta nắm tay người khác cùng đi dạo phố, mua nhẫn.

Vu Tư Ngọc không thể tiếp tục lừa mình dối người. Thấy rõ tất cả, cõi lòng cô tan nát, mỗi đêm đều rơi lệ đầy mặt.

Không biết đã ướt bao nhiêu cái gối.

Tình hình của nhà họ Vu càng ngày càng tệ nhưng từ đầu tới cuối Vu Tư Ngọc không hề dùng tới tấm chi phiếu của mẹ Phượng. Một tháng trước khi thi tốt nghiệp trung học, cô bỏ học. Từ đó cô biến mất trong thế giới của Phượng Vi Nhiên, nhận đủ loại công việc, trả nợ cho nhà mình.

Bị buộc tới đường cùng nên cô tới quán bar tiếp rượu. Lúc đó đã nói rõ là không bao giờ bán thân. Nhưng nơi như quán bar làm gì có chuyện tuyệt đối. Có một ngày, một người đàn ông tai to mặt lớn nhìn trúng cô, cô không nghe lời liền bị ông ta cưỡng hiếp.

Trong quá trình tranh chấp, cô bị ông ta đè xuống đất. Từng là cô gái được nâng trong lòng bàn tay, nhận trọn tất cả yêu thương, hôm nay lại phải chịu nhục nhã như vậy. Lòng cô biến đổi cực lớn, lúc bị xâm phạm thì dưới người chảy máu không ngừng.

Máu đỏ tươi chảy như nước, róc rách chảy xuôi theo hai chân cô.

Trong lòng cô có gì đó chảy ra theo, không tìm lại được nữa!

Vu Tư Ngọc sảy thai. Là đứa bé của cô và Phượng Vi Nhiên, kết thúc mối tình của họ, cũng đặt dấu chấm hết đầy bi thương cho quá khứ trong sáng tươi đẹp của cô.

Sau đó, Vu Tư Ngọc bước chân vào làng giải trí, nhìn thấu tất cả tàn nhẫn và đáng ghê tởm của thế gian này. Cô không bao giờ còn là cô nữa.

Đầu tiên chỉ là diễn viên quần chúng, tới nữ phụ, rồi tới nữ chính, một đường đi lên, cô chỉ tốn 3 năm. Bây giờ cô đã là một ngôi sao điện ảnh. Cô không nhắc tới khoảng thời gian đó nữa, có lẽ là không muốn quan tâm nữa. Nhưng có một câu rất hay là đánh chim phải đánh vào đầu!

Khi Vu Tư Ngọc thành danh có rất nhiều tin xấu, chỗ nào cũng có người không vừa mắt với cô, luôn tìm cách bôi nhọ cô.

Chuyện ngày hôm nay là có người cố ý sắp xếp lừa cô tới quán bar.

Lúc Vu Tư Ngọc nói tới những chuyện này thì sắc mặt vô cùng bình tĩnh, dường như chỉ đang nói đến chuyện xưa của người khác. Mà những gì tối tăm đã trải qua đều không liên quan tới cô ấy. Cô ấy chỉ là một người ngoài mà thôi!

Rốt cuộc Quý Nghiên cũng hiểu tại sao chỉ trong vòng vài năm cô ấy lại thay đổi nhiều như thế.

Không chỉ cách ăn mặc mà hành động cử chỉ cũng không còn là Vu Tư Ngọc mà cô biết. Quý Nghiên lắng nghe, nước mắt rơi xuống. Giờ phút này cô có tư cách gì mà trách ông trời bất công với cô? Trên đời này còn có nhiều người bi thảm hơn cô, chỉ có điều là cô không biết mà thôi!

Cho đến khi thật sự xuất hiện bên cạnh thì Quý Nghiên mới kinh hoàng phát hiện ra rằng, người mà cô từng rất hâm mộ, sau này khi thỉnh thoảng nhớ tới cũng cho là cô ấy rất hạnh phúc, nhưng thì ra là cô ấy đang vất vả đấu tranh với số mệnh.

Quý Nghiên rất muốn an ủi cô ấy nhưng lại phát hiện ra rằng dù bây giờ có nói gì đi nữa thì cũng không bằng một cái ôm để biểu đạt cảm nhận trong lòng mình lúc này.

Lúc đó Tư Ngọc đã đau đớn biết bao.

=======

Quý Nghiên lập cho mình một thời gian biểu. Để tăng cường thể lực, năm giờ sáng mỗi ngày cô chạy bộ, còn đi mua hai bao cát 10kg cột vào chân. Trong phòng cũng có bao cát thật lớn để luyện sức đấm. Quý Nghiên cảm giác nắm đấm của mình quá yếu, không có chút tác dụng gì nên quyết định mỗi ngày đánh vào đó nửa giờ.

Buồn cười nhất là Mộc Tây. Lúc cô ấy vào phòng Quý Nghiên, thấy trên ban công có cái bao cát thật lớn, liền nghĩ tới gì đó, chạy tới tiệm chụp ảnh phóng lớn hình của Quý Nhu lên, sau đó còn dùng keo dán đầy hình Quý Nhu lên bao cát. diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn Cô ấy cười gian ha ha hai tiếng, chờ Quý Nghiên về thì đặc biệt đắc chí nói chuyện này với cô. Quý Nghiên nhìn bao cát hình Nhu kia thì sửng sốt hai giây, sau đó giơ ngón tay cái lên với Mộc Tây. “Cậu thật giỏi!”

Điều quan trọng nhất là hình người trên tấm hình này. Trên hình Quý Nhu cười rất tươi, còn có lời thoại trên miệng, dòng chữ màu đỏ cực lớn: “Chị đánh em đi! Đánh em mạnh vào! Đừng nương tay nhé~”

Lau mồ hôi, thật quá coi thường người ta!

Quả thật rất hợp với tấm hình, khiến người ta nhìn thấy mà không nhịn được phải vung nắm đấm lên.

Quý Nghiên tới bệnh viện thăm Lữ Mỹ một lần nữa. Cô hầm canh, vào phòng bệnh thì không thấy ai, chỉ có Lữ Mỹ đang lẳng lặng xem TV.

Lữ Mỹ nghe thấy tiếng động thì quay đầu lại, vốn cho là Quý Nhu hay Quý Dương, nhưng không ngờ là Quý Nghiên. Bà dường như rất vui, nở nụ cười vui vẻ. “Nghiên Nghiên, lại đây!” Lữ Mỹ dịu dàng nói.

Một câu nói rất bình thường nhưng đã khơi dậy cảm giác thân thiết đã lâu không gặp của cô. Như lúc còn bé khi tan học, cô về đến nhà, bà cũng cười và nói với cô: “Nghiên Nghiên, về rồi à! Đi học cả ngày mệt không? Có cơm ngay đây.”

Quý Nghiên nhẹ nhàng “Vâng” một tiếng.

Đi tới cạnh giường, đặt hộp giữ ấm lên tủ đầu giường, vừa múc canh ra vừa nói: “Con hầm canh cho mẹ.”

Nụ cười của Lữ Mỹ càng sâu hơn. “Tốt quá! Đã lâu mẹ chưa được nếm tay nghề của Nghiên Nghiên rồi.”

Khó có được khoảnh khắc thanh tịnh này, Lữ Mỹ thức thời không nhắc tới những người khác. Quý Nghiên ngồi với bà một lát, nói vài câu.

Tâm trạng của Lữ Mỹ luôn rất tốt, dặn dò Quý Nghiên phải tự chăm sóc mình thật tốt. Bà lại hỏi thăm về Bạch Thắng, vừa nhìn liền biết là con nhà không tầm thường, diện mạo cũng tốt. Quan trọng nhất là tốt với Quý Nghiên, bà cũng mừng cho cô.

Thời gian cứ không nhanh không chậm mà trôi qua như thế. Hai ngày này Quý Nghiên không có việc gì, ngược lại còn bận bởi chuyện thực tập của Mộc Tây. Chiều hôm đó, Quý Nghiên ở nhà một mình, ngồi trong phòng khách lên mạng. diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn Vì có liên quan tới Vu Tư Ngọc nên cô bắt đầu chú ý tới chuyện của làng giải trí. Trước kia cảm thấy nơi này rất phức tạp, không ngờ cái vòng luẩn quẩn này còn phức tạp hơn cô nghĩ. Để có được bát cơm thì không thể tránh khỏi chuyện giành giật.

Người đấu tranh vì thần tượng của mình không phải ít. Nhìn những bình luận cực kỳ khó coi, Quý Nghiên chỉ cảm thấy huyệt thái dương của mình nảy lên thình thịch.

Vu Tư Ngọc cũng trúng không ít đạn!

Cô nhìn mà thấy đau lòng thay cô ấy. Có một lần Quý Nghiên nhịn không được đứng ra nói giúp Vu Tư Ngọc vài câu, kết quả là chưa tới một phút cô đã bị biển người đè chết!

Lúc Quý Nghiên lên mạng thường thích đeo tai phone nghe nhạc, ngón tay lướt như bay trên bàn phím. Nếu không khát nước, vừa lúc hết nước trong ly thì cô cũng không muốn lấy tai nghe xuống mà đứng dậy.

Phòng khách vô cùng yên tĩnh. Quý Nghiên rót nước, cứ có cảm giác có tiếng động rất nhỏ vang lên bên tai, không rõ lắm, hơn nữa khi lắng nghe thì lại không thấy. Cô cho đó là ảo giác của mình. Có khi đeo tai nghe lâu sẽ có tình trạng như vậy.

Cô không suy nghĩ nhiều, uống nước xong, đang chuẩn bị đi lại hai vòng trong phòng để giãn gân cốt thì tiếng động rất nhỏ lại xuất hiện.

Lần này tiếng động lớn hơn trước một chút, cô nghe được rõ hơn.

Khè khè khè khè ——

Giống như tiếng rắn thè lưỡi vậy. Nghĩ tới khả năng này, Quý Nghiên liền run lên.

Nhưng nghĩ lại thì thấy trong nhà mình sao lại có rắn được?

Cô vốn rất sợ loài vật này, cho nên rất để ý tới phương diện này. Lúc mới tới khu chung cư Dương Quang cũng liên tục xác nhận qua rất nhiều lần, đảm bảo không có chuột, gián hay con gì đó mới yên tâm.

Quý Nghiên chần chừ nhìn xung quanh một lần nhưng không thấy gì khác thường. Cô vẫn không yên lòng, từ từ bước từng bước về phía phòng bếp, nhìn vào bên trong. Rất bình thường. Cô chuyển qua phòng khách để sang phòng Mộc Tây xem thử. diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn Phòng cô ấy không khóa, cô mở ra nhìn thì cũng không thấy gì. Lòng Quý Nghiên thả lỏng không ít, cuối cùng chuyển qua phòng mình, đưa tay, hết sức chậm rãi mà đến gần. Trái tim như bị treo ngược. Cô kiềm chế sự hoảng hốt trong lòng, đẩy cửa ra.

Tầm mắt từ từ rộng mở, cảnh tượng trong phòng từ từ hiện lên trong mắt.

Cho đến khi cửa phòng được mở ra hoàn toàn.

Quý Nghiên bình tĩnh mà nhìn….

Phù ——

Rất tốt.

Không có gì cả.

Xem ra thật là do cô nghĩ nhiều rồi!

Lòng Quý Nghiên hoàn toàn thả lỏng, xoay người, đang chuẩn bị tiếp tục lên mạng, kết quả vừa tới phòng khách thì cô liền “a” lên một tiếng.

Hoàn toàn bị một màn trước mắt dọa cho ngây người.

Rất nhiều rắn!

Vọt tới từ bốn phương tám hướng quanh cô, không ngừng thè lưỡi. Hơn nữa con sau còn dài hơn con trước, to nhất thì lớn bằng cánh tay, nhỏ nhất thì không khác gì sợi dây thừng. Trái tim Quý Nghiên như nhảy khỏi lồng ngực.

Hơn nữa tốc độ của bọn chúng rất nhanh. Các loại màu mắt chiếu vào trên người cô. Thật ra thì không phải là đang nhìn cô nhưng trong tiềm thức cô vẫn cảm thấy mấy con rắn này đang dùng ánh mắt vô cùng nguy hiểm mà nhìn cô.

“Sao lại tìm tao? Tao không quen chúng mày!” Quý Nghiên luống cuống. Rốt cuộc cô đã chọc vào ai vậy?

Sao lại có nhiều rắn xuất hiện trong nhà cô như thế?

Có một con rắn sắp leo lên chân cô, ngẩng đầu lên thè cái lưỡi rắn đỏ lòm với cô. Ánh mắt ấy âm trầm, tỏa ra ánh sáng lập lòe, thân màu đen, lại trơn trơn rất khó chịu. Nó há to miệng tựa như muốn cắn Quý Nghiên.

Nhất thời cô hít vào một ngụm khí lạnh. “Cứu với….”

Cô nhấc một bình hoa bên cạnh lên, đập vào con rắn đó. Bịch, nó dựng thẳng người lên, phát ra tiếng khè khè đầy tức giận.

Quý Nghiên chạy về hướng khác, dùng các vật dụng trong nhà nơi cô đi qua để ngăn cản bầy rắn đến gần. Nhưng những con rắn kia lại hết sức cố chấp. Căn phòng không lớn, diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn Quý Nghiên liếc thấy có ít nhất khoảng hai, ba mươi con, còn kinh khủng hơn lần bị bắt cóc ở Washington.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đã sớm sợ đến mức tái xanh. Toàn bộ những thứ có thể đập đều đã đập hết rồi, nhất là những bình hoa có lực công kích lớn. Nhưng chỉ thấy máu tươi tràn ra, có mấy con rắn bị thương càng bò nhanh hơn về phía cô.

Đáng ghét!

“Rốt cuộc chúng mày từ đâu tới vậy?”

Trên mặt và lòng bàn tay Quý Nghiên đầy mồ hôi lạnh, trái tim đập nhanh đến mức không thở được. Có ai có thể tới cứu cô không?

Cô hỏi rắn, rắn mà trả lời cô được mới là lạ!

Quý Nghiên không cầm điện thoại theo mà điện thoại lại đang ở trong phòng cô, có muốn cầu cứu cũng không có cách nào. Hơn nữa nước xa không cứu được lửa gần. Trong chung cư không có ai sao? Tại sao cô kêu cứu mà không có ai tới?

Lầu trên lầu dưới cũng phải nghe thấy tiếng động chứ?

Bây giờ nghĩ những điều này cũng vô dụng!

Quý Nghiên lui lại từng bước một, đã sắp lui đến góc tường. Rắn bò thành đoàn qua ghế salon, bò qua tủ quần áo, có con còn chui lên từ mặt đất, nhao nhao ào tới. Quý Nghiên sợ hãi vô cùng, quần áo trên người bị dính mồ hôi ướt đẫm. Cô nên làm gì bây giờ?

Nguy hiểm cách cô gần như thế.

Quý Nghiên lại một lần nữa cảm nhận được tiếng bước chân của thần chết.

Đúng lúc cô đang lâm vào tuyệt vọng thì chợt có một ý tưởng lóe lên trong đầu.

Đúng rồi, súng!

Cô còn có súng mà!

Đáng chết, chuyện quan trọng như thế mà lại quên!

Quý Nghiên như thấy được chút hy vọng sống, vội vàng lấy khẩu GB-18 trên người ra, giơ lên, nhắm vào…

Nhất định phải trúng vào đầu….

Quý Nghiên bóp cò…

Đoàng….

Một con rắn rít lên đau đớn, giương cao người lên rồi “bịch” một tiếng, ngã xuống đất.

“Trúng rồi!” Thiếu chút nữa Quý Nghiên đã thét lên chói tai nhưng không dám khinh thường.

Bầy rắn thấy đồng loại bị bắn chết, lui ra vài bước theo phản xạ. Quý Nghiên mong rằng bọn nó có thể sợ hãi mà chủ động rời đi. diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn Nhưng cô đã suy nghĩ quá ngây thơ rồi! Bầy rắn lùi lại xong đều trở nên tức giận, vặn vẹo người, đến gần Quý Nghiên hơn.

Trên mặt đất có rất nhiều mảnh thủy tinh. Bầy rắn không tránh khỏi bị thương, có con máu me đầy người nhưng lại như không có cảm giác gì.

Quý Nghiên càng bình tĩnh hơn, bắn liên tục mấy phát. Có phát trúng đầu, có phát trúng vào người, sự đe dọa yếu đi không ít trong nháy mắt. Nếu có thể cô càng muốn giết hết chúng ngay lập tức. Giết từng con như vậy thật khó! Cảm giác dù có giết thế nào cũng không hết.

Hơn nữa còn khiến ý chí con người bị bào mòn rất nhanh!

Lại bắn ra một phát…

Ah?

Hết đạn rồi?

Phải rồi, GB-18 chỉ có 11 viên đạn. Cô đã bắn hết rồi!

Cô đã giết được một phần ba số rắn, còn lại hai phần ba, là một mối tai họa lớn.

Chẳng lẽ thật sự không thoát được sao?

Thật vất vả cuộc đời cô mới có ánh sáng lần nữa, cô không muốn chết!

Tiểu Bạch, Tiểu Bạch, anh ở đâu?

Những con rắn không bị bắn trúng hoàn toàn phẫn nộ, cuốn cái đuôi lên, lôi theo những thứ trên mặt đất mà đánh về phía Quý Nghiên. diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn Cô nhanh chóng che đầu trốn sau máy điều hòa. Trong đầu cô nhanh chóng xoay chuyển, muốn giải quyết tất cả rắn trong một lần chỉ có thể dùng cách đặc biệt. Cô không nghĩ được nhiều như vậy, hai tay dùng sức đẩy máy điều hòa về phía trước, ngăn đám rắn lại.

Tranh thủ chút thời gian, Quý Nghiên không hề dừng lại, lập tức chạy ra phía sau cái TV. Màn hình TV cũng đã bị vỡ, phòng khách vô cùng lộn xộn. Quý Nghiên nhớ trong ngăn kéo tủ TV có cái bật lửa. Cô kéo ngăn kéo ra, tìm thật nhanh. Trong đó là một ít giấy tờ và vài thứ linh tinh. Cô còn chưa tìm ra bật lửa thì bỗng một con rắn bò tới, bò theo lưng cô lên trên, sắp vòng qua cổ cô. Cô kinh hãi, ngã ngửa ra sau, ngăn kéo “xoạt” một cái liền bị kéo ra ngoài.

Ầm.

Là một tiếng trầm đục.

Hai tay Quý Nghiên lập tức nắm lấy đầu con rắn. Con rắn vùng vẫy giãy dụa, thè cái lưỡi thật dài đỏ lòm ra, tròng mắt đầy âm u, dường như đang thể hiện sự tức giận của nó. Hai tay Quý Nghiên càng run rẩy hơn. Cảm giác dinh dính trên tay khiến người ta cảm thấy rợn cả tóc gáy, cực kỳ ghê tởm! Cực kỳ đáng sợ! Những con rắn khác cũng chầm chậm đến gần. Thật may là lúc trước chúng bị thương không ít nên tốc độ chậm hơn rất nhiều.

Quý Nghiên biết, thời gian của cô không còn nhiều.

Đè nén sự sợ hãi trong đáy lòng xuống. Cô phải đối mặt với chuyện này. Chỉ có mấy con rắn mà đã không thể đối phó thì sao cô có thể đứng bên cạnh Bạch Thắng được? Sao có thể kề vai sát cánh với anh? Sao có thể giúp anh? Quý Nghiên, đừng sợ, không có gì là không vượt qua được! Mày phải có lòng tin với bản thân, Tiểu Bạch còn đang chờ mày… mày không thể để anh ấy thất vọng được.

Liều mạng!

Cô tăng sức lực trong tay, lăn mấy vòng, khi con rắn thoát khỏi hông mình thì đứng bật dậy, nắm lấy nó, dùng hết sức lực toàn thân mà vứt sang bên cạnh. Trở lại với ngăn kéo, lần này Quý Nghiên đổ hết các thứ trong đó ra, rốt cuộc cũng nhìn thấy cái bật lửa rơi dưới đất. diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn Cô thầm vui mừng, đồng thời cầm một cây nến, thắp nhanh lên sau đó ném về phía ghế salon. Ánh lửa bùng lên rất nhanh. Bầy rắn ý thức được nguy hiểm, ngẩng đầu lên, di chuyển sang chỗ khác. Quý Nghiên lợi dụng thời cơ, lấy tay che miệng lại, chạy về phòng mình bằng tốc độ nhanh nhất.

Rầm —— một tiếng, cửa đóng lại.

Quý Nghiên chạy thẳng về giường mình, tìm điện thoại, bấm 999 (số điện thoại của cục phòng cháy Hongkong). Vừa báo địa chỉ thì ngoài cửa vang lên tiếng va chạm mạnh khiến cô hoảng sợ, quay đầu lại.

Chưa có nhiều phản ứng thì tiếng va chạm ngừng lại.

Hơi thở nguy hiểm vẫn chưa đi xa.

Yên lặng, sự yên lặng quỷ dị càng khiến không khí trở nên cực kỳ căng thẳng.

Tựa như trái tim ngừng đập.

Rồi bùng nổ ngay lập tức.

Đoàng đoàng đoàng đoàng….

Lòng Quý Nghiên rung mạnh lên. Cùng với tiếng súng liên tục là vết đạn lần lượt xuất hiện trên cửa, một hàng, hai hàng…Tựa như lỗ kim trên tờ giấy. Ngay cả cánh cửa nhìn như vững chắc, giờ phút này lại trở nên yếu ớt khác thường.

Dường như là cùng lúc đó cánh cửa bị người đẩy ra, Quý Nghiên lưu loát xoay người đến bên kia giường, quỳ xuống, kéo ngăn kéo ở tủ đầu giường ra. Ở đây có khẩu súng cô mới lắp xong.

Tuy chỉ là bán thành phẩm, chưa thử kiểm nghiệm lần cuối nhưng vào lúc này sao còn có thời gian mà lo lắng được nhiều như vậy?

Cô hoàn toàn là đánh cược một cách liều lĩnh.

Đạn bên trong là khi Bạch Thắng đưa khẩu GB-18 thì để lại cho cô dự phòng. Bây giờ nghĩ lại, quả nhiên Bạch thiếu gia có khả năng tiên đoán! Cho dù lúc này anh không ở cạnh cô nhưng lại giúp cô bằng một cách khác. Tiểu Bạch, anh nhất định cũng muốn cho em sự can đảm có phải không?

Tiếng bước chân càng ngày càng gần, nhịp tim Quý Nghiên cũng càng ngày càng nhanh hơn. Cô thầm đếm trong lòng một, hai, ba, đứng dậy, diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn nhắm ngay hướng phát ra tiếng động bắn mấy phát, đồng thời bước một chân lên mép giường, mượn lực phóng tới cạnh cửa sổ.

Loảng xoảng.

Thủy tinh vỡ vụn, mảnh vỡ văng khắp nơi.

Nhà Quý Nghiên ở lầu bốn nhưng ở lầu ba dưới phòng cô có một cái ban công nhỏ. Quý Nghiên phá cửa sổ xong thì trực tiếp nhảy ra khỏi cửa sổ xuống ban công. Cô lấy hai tay che đầu, va chạm mạnh mẽ cùng với mảnh thủy tinh lúc cô phá cửa sổ đâm vào da thịt đau nhói, khiến cô cau mày thật chặt.

Trên khuôn mặt thanh lệ nhỏ nhắn đã sớm mất đi màu máu, cắn thật chặt đôi môi tái nhợt nhưng vẫn không kiềm chế được tiếng rên rỉ đau đớn….

Thật, thật là đau.

Có mười người xông vào phòng Quý Nghiên, trừ một người bị trúng đạn ra thì còn chín. Lúc Quý Nghiên nhảy từ cửa sổ thì chúng không để ý tới đồng bọn của mình, liền tới gần cửa sổ nhìn xuống. Ngoài ban công vô cùng lộn xộn ra thì không còn gì khác, cũng không có bóng dáng của Quý Nghiên.

“Đuổi theo.”

Một người trong bọn trầm giọng nói. Ngay sau đó tiếng bước chân xa dần, đoán chừng là đã đuổi theo đường khác.

Quý Nghiên nấp dưới ban công, cánh tay vô cùng đau đớn. Phải nói là toàn thân cô đều đau. Nhưng cô không thể không kết luận một cách bi kịch rằng, mình, lại bị đuổi giết!

Trong lúc vô tình, Quý Nghiên nhìn thấy dì Chu ở lầu ba đang nằm dưới đất, hình như là đã ngất đi. Cô liền biết tại sao dù có kêu cứu cỡ nào cũng không có ai để ý!

Hoá ra là như vậy.

Quý Nghiên bò xuống theo ống thoát nước, sau đó bất chấp tất cả chạy ra ngoài. Nhưng còn chưa có chạy bao xa thì những người đó đã nhìn thấy cô. Lần này bọn họ cũng không nổ súng, Quý Nghiên dùng hơi sức toàn thân, liều mạng chạy lên phía trước giống như không muốn sống.

Hận không thể mọc ra đôi cánh bay lên ngay lập tức.

Thật vất vả mới thấy bên cạnh có xe chạy qua, hơn nữa tốc độ lại rất chậm chạp, Quý Nghiên từ ngựa chết biến thành ngựa sống, bất chấp tất cả, một tay nắm chặt cửa xe kia, mượn lực xoay người nhảy vào xe. diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn Vội vàng nói với người đàn ông lái xe bên cạnh: “Thật xin lỗi, bây giờ tôi đang gặp chút phiền toái, anh có thể cho tôi quá giang một đoạn đường không? Chỉ cần thoát khỏi những người phía sau là được rồi, nếu như anh có thể giúp tôi, tôi sẽ rất biết ơn anh, làm ơn.”

Người đàn ông thấy vậy không khỏi quay đầu, khuôn mặt yêu nghiệt đến mức tận cùng treo lên một nụ cười hứng thú, nhíu mày nhìn Quý Nghiên, Quý Nghiên nhất thời ngẩn người.

Cô chưa từng thấy người đàn ông nào như vậy, tóc hơi dài, đen như mực. Cặp mắt phượng hẹp dài mang theo cao quý và yêu mỵ không giống người thường, khóe mắt khẽ hếch lên, mê hoặc không sao kể xiết. Con ngươi màu tím như thủy tinh chói mắt, vừa sáng chói giống như kim cương, lại thâm sâu tựa như vực thẳm, đầy bí ẩn như những ngôi sao vô tận. Ẩn hiện trong cặp mắt đó là một tia quyến rũ mà nguy hiểm, giống như vẻ đẹp tự nhiên mà kỳ lạ. Môi mỏng không chỉ để lộ ra gợi cảm mà còn có tàn khốc, giống như hai sự mâu thuẩn tổng hợp lại, nhưng lại tuấn tú đến vậy, mê hoặc chúng sinh.

Quý Nghiên thừa nhận, cô đúng là mê cái đẹp, cô thật sự bị “trúng sét” rồi.

Đúng là cực phẩm mà!

Nhưng bây giờ không phải là lúc háo sắc.

Quý Nghiên nhanh chóng trở về thực tại.

“Xe của tôi không chở người lạ.” Giọng nói của anh ta thật gợi cảm, còn đặc biệt nhấn mạnh: “Nhất là phụ nữ không quen biết.”

“Vậy anh có thể phá lệ một lần được không? Nếu như không phải bất đắc dĩ thì tôi sẽ không đưa ra yêu cầu vô lý như vậy. Hi vọng anh có thể tốt bụng giúp đỡ tôi lần này, sau này anh muốn tôi báo đáp thế nào tôi cũng chắc chắn sẽ không phản đối. Dĩ nhiên điều kiện trước tiên là điều đó phải nằm trong khả năng của tôi.” Quý Nghiên khẽ nhíu mày, giọng nói có chút vội vàng.

Người đàn ông vẫn lái xe chậm rì rì như trước, những người phía sau sẽ đuổi tới rất nhanh, khoảng cách còn lại không quá một trăm mét. diễn.đàn.lê.quý.đôn Nếu cứ tiếp tục như vậy, còn không bằng tự cô dùng hai chân chạy thục mạng còn nhanh hơn.

“Tôi cần một lý do thuyết phục.”

“Cái gì?”

“Tại sao tôi phải bị cuốn vào chuyện phiền toái không cần thiết chỉ vì một người tôi không quen biết? Đối với tôi mà nói, đó là một chuyện không có lợi.”

Người đàn ông phân tích rõ ràng, nói thật, nếu Quý Nghiên nóng tính một chút, chắc chắn cô sẽ hận không không thể đóng gói anh ta rồi ném ra ngoài xe.

Bời vì ngay cả người có tính cách tốt như Quý Nghiên, giờ phút này cũng bắt đầu nôn nóng.

Những người đó đã cách xe không quá năm mươi mét.

Lửa cũng cháy đến nơi rồi mà anh ta vẫn còn thảnh thơi bình tĩnh như vậy.

Hoàn toàn không để ý đến chuyện nguy hiểm trước mắt.

A~ Đúng rồi, đối tượng của người ta cũng không phải anh ta, anh ta lo lắng cái cọng lông!

Xem ra người này chắc sẽ không giúp mình, lòng Quý Nghiên trầm xuống, liếc nhìn mấy người đang từ từ ép tới gần, ba mươi mét, hai lăm mét, hai mươi mét. . . . . diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn Trong lòng quyết định nhanh chóng, đến khi cô cảm thấy không thể dây dưa được nữa, rốt cuộc đành chuẩn bị nhảy xuống xe chạy hướng khác thì ai ngờ người đàn ông bên cạnh đột nhiên nói một câu: “Ngồi cho vững!”

Sau đó chân đạp ga, nháy mắt xe như tên rời cung, bay vút ra ngoài.

Bởi vì quán tính mà cả người Quý Nghiên nghiêng về phía trước, cô không kịp phản ứng, đầu va mạnh vào kính chắn gió, nhất thời không nhịn đau được kêu thành tiếng.

“Thắt dây an toàn vào.”

Quý Nghiên xoa xoa cái trán bị đụng đau, ngoan ngoãn thắt dây an toàn vào.

Người đàn ông này lái xe rất tốt, đổi chắn, đạp ga, di chuyển, xoay tròn. . . . . Động tác liền mạch, vô cùng đẹp mắt! Những người vừa rồi thiếu chút nữa đuổi kịp bây giờ đã không thấy bóng dáng, không biết đã bị bỏ xa bao nhiêu dặm.

Quý Nghiên nhìn dòng xe cộ cuồn cuộn phía sau không ngừng, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

“Cảm ơn anh.” Cô quay đầu nói với người đàn ông.

Anh ta miễn cưỡng nâng mắt lên, nói: “Địa chỉ.”

Quý Nghiên nói là đỉnh núi Thái Bình, người đàn ông lái xe, vẻ mặt khôi ngô lộ ra một cỗ yêu mỵ, mắt phượng nhẹ chớp, vẻ đẹp mê hoặc chúng sinh! Đẹp đến khiến người ta phải say mê!

Xe ngừng lại.

Quý Nghiên mở cửa xe, xuống xe, lại nói cảm ơn anh ta.

Người đàn ông: “Nhớ kỹ những gì cô nói, tôi sẽ đến để lấy báo đáp của cô.”

Đây là sợ cô quỵt nợ sao?

Quý Nghiên đổ mồ hôi!

Theo tình tiết phát triển thì không phải nam chính sẽ rất “ga-lăng” mà nói một câu: diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn “Không sao, chỉ là tiện tay thôi.” sao? Tại sao đến phiên cô thì thay đổi rồi? Hơn nữa sự khác biệt lại lớn như thế.

Đây là nói thẳng cho cô biết, trên đời không có bữa ăn nào là miễn phí cả!

Quý Nghiên: “Tôi nói được làm được.”

Cô tạm biệt anh ta, dần dần đi về phía nhà họ Bạch.

Người đàn ông để tay trên tay lái, nhìn cô một hồi rồi con ngươi màu tím lại nhìn về phía biệt thự nhà họ Bạch, khóe miệng nhếch lên một nụ cười yêu mỵ.

Bạch Thắng, đây chính là người phụ nữ mà cậu để ý sao?

Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận