Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Quên thân chiều vợ đại thiếu họ Bạch

Mộc Tây nói chuyện luôn thẳng thắn như vậy, mặt của Mạnh Thiếu Tuyền và Quý Nhu đều tái xanh, nhưng lần này thì không ai nói gì nữa.

Mọi người đều hiểu, có bạn trai Bạch Thắng dịu dàng hoàn mỹ như vậy, trừ phi mắt Quý Nghiên thật là bị mù, còn không thì làm sao có thể để ý đến Mạnh Thiếu Tuyền? Kẻ ngu cũng biết nên chọn như thế nào, lời lên án của Dương Đình Đình cũng lập tức mất đi sức thuyết phục.

Thậm chí có người còn cảm thấy Dương Đình Đình là bởi vì ghen tỵ Quý Nghiên mới cố ý nói xấu cô, trong nháy mắt mọi người liền tràn đầy khinh thường Dương Đình Đình.

Chỉ là không thể không nói, trình độ thiêu dệt của cô ta quả thật không tệ, nói cứ như là sự thật không thể cãi vậy.

Ngón tay Bạch Thắng khẽ vuốt ve gò má Quý Nghiên, khóe mắt nhàn nhạt liếc nhìn Dương Đình Đình vẫn còn đang ở trạng thái hóa đá, Dương Đình Đình bị anh ta nhìn mà run lẩy bẩy, hoàn hồn, vừa lúc đụng phải ánh mắt trong trẻo lạnh lùng của Bạch Thắng, trong ánh mắt tĩnh mịch đó lộ ra một lực uy hiếp không khỏi làm người ta hoảng sợ, Dương Đình Đình chỉ cảm thấy sống lưng toát mồ hôi lạnh.

Bạch Thắng không chút để ý nói: “Quấn lấy một người không có chút nhan sắc nào sao ? Theo tôi thấy dây dưa không rõ là do mắt của cậu ta có vấn đề, Nghiên Nghiên bị người ghen tỵ, đó cũng chỉ có thể nói là điều kiện và nhân phẩm của người kia quá thiếu sót. Nhưng chẳng qua tôi tin tưởng, Nghiên Nghiên của tôi, mắt thẩm mĩ sẽ không kém như vậy.”

Cái gì gọi là mắng chửi người mà không có một chữ thô tục?

Cái gì gọi là nói chuyện nghệ thuật?

Hôm nay Mộc Tây coi như đã thấy được, Bạch Thắng nói lời này tuy rằng là rất ngắn gọn, nhưng cẩn thận ngẫm lại, thì thật là vừa cao minh lại sắc bén. Không chỉ có dễ dàng giải thích cho Quý Nghiên, đồng thời còn đặt cô ở một vị trí cực cao, hung hăng mỉa mai đám người rác rưởi kia.

Anh lại còn vô cùng tự nhiên gọi Quý Nghiên là ” Nghiên Nghiên của tôi”, ngây người mấy giây, vừa định hỏi một câu: “Trai đẹp, có phải là anh nhận lầm người rồi hay không?”, thì Bạch Thắng lại giống như biết cô đang nghĩ gì, tay đặt trên mặt cô rơi xuống bả vai, nhẹ nhàng nhấn một cái, Quý Nghiên lời đến khóe miệng lại nuốt xuống.

Thế giới này thật là kì diệu!

Mặt Dương Đình Đình trắng xanh lẫn lộn, bởi vì sự xuất hiện của Bạch Thắng mà đảo mắt trở nên xấu hổ không dứt, cô cùng một dạng với Quý Nhu, một chút cũng không nhìn nổi Quý Nghiên, ở trong mắt bọn họ Quý Nghiên làm sao có thể xứng với Bạch Thắng, cô nên trơ mắt nhìn bọn họ hạnh phúc sau đó một mình thê thảm khổ sở sống cả đời mới đúng.

Với cái loại suy nghĩ ác độc ở trong lòng này, mặt Dương Đình Đình cũng từ từ trở nên vặn vẹo, cô cắn cắn môi, đột nhiên đánh bạo nói: “Tôi cũng không hề nói dối, Quý Nghiên không chỉ có ý định thâm trầm ác độc, cô ta còn đứng núi này trông núi nọ . Vị trai đẹp này, anh không biết chứ, lúc đầu cô ta là đi chung với anh trai tôi, sau đó lại coi trọng anh Thiếu Tuyền, liền quăng anh ấy đi, làm hại anh ấy đau lòng đi ra nước ngoài, anh Thiếu Tuyền chính là thấy rõ cách làm người của cô ta mới quyết định chia tay, tôi nghĩ cô ta đi cùng anh khẳng định cũng là có chỗ gì đó thèm muốn ở anh, phẩm chất của cô ta rất xấu xa, anh nhất định không nên để mình bị cô ta lừa.”

Quý Nghiên không thể tin được ngước mắt, tầm mắt thẳng tắp nhìn Dương Đình Đình, cô gái này thường ngày tùy hứng khoe khoang nay khuôn mặt lại lộ ra một loại khí chất gần như hung ác, cô thật không ngờ, Dương Đình Đình lại hận cô đến như vậy, tới mức không tiếc lời mà chửi rủa cô. Cô ta biết rất rõ, quan hệ của cô và Dương Hàm Mặc không phải như vậy, tại sao còn phải nói như thế? Còn Mạnh Thiếu Tuyền cũng là vì như vậy mà mới vứt bỏ cô lựa chọn Quý Nhu sao?

Cứ tổn thương cô một lần lại một lần như vậy, giống như không có giới hạn cuối cùng, bọn họ thật sự coi cô là sắt thép sao?

Quý Nghiên muốn đính chính, lại bị Bạch Thắng ngăn lại, Quý Nghiên nghi ngờ nhìn anh, lại thấy đôi lông mày của người đàn ông tuấn nhã này hơi nhíu lại, vẻ mặt có chút cô đơn, môi mỏng khẽ mở, vừa thâm tình chân thành lại kiên định nói: “Chỉ cần cô ấy nguyện ý ở bên cạnh tôi, tôi cũng cam tâm tình nguyện bị lừa.”

Sau đó, đại sảnh lại một lần nữa tĩnh lặng không tiếng động.

Quý Nghiên sửng sốt, mọi người ngây người, tiếng nhạc cũng dừng lại. Trong lòng hô to, không hổ là Bạch thiếu gia, kỹ năng diễn xuất này, chậc chậc, thật quá tài năng rồi ! Vừa nhìn thấy vẻ mặt Dương Đình Đình y hệt như nuốt phải ruồi, cô liền không nhịn được muốn vỗ bàn cười to, Bạch thiếu gia à, tôi bái phục anh.

Bạch Thắng không quan tâm các loại ánh mắt xung quanh, dắt tay Quý Nghiên, xuyên qua đám người, đi tới cửa đại sảnh.

Sau một mảnh yên lặng, không khí chợt bùng nổ.

Có mấy nữ sinh rối rít liên tục vỗ ngực, a a a vì sao mình lại không có một người bạn trai tuấn dật, xuất trần lại thâm tình, dứt khoát như vậy chứ?

Ánh mắt Mạnh Thiếu Tuyền nhìn chằm chằm bóng lưng bọn họ, bên tai truyền tới âm thanh hâm mộ đố kỵ của mọi người, vẻ mặt càng thêm khó coi. Đương nhiên, bên cạnh xuất hiện một người đàn ông ưu tú hơn mình, giành lấy danh tiếng của mình thì cho dù là ai cũng sẽ cảm thấy khó chịu, huống chi hắn còn là người cực kỳ trọng thể diện.

Mộc Tây hài lòng thưởng thức sắc mặt không ngừng biến đổi của bọn họ, trong lòng sảng khoái vô cùng. Thấy Quý Nghiên đi cùng Bạch Thắng, mình cũng thưởng thức đủ rồi nên ngay sau đó liền đi theo.

Cửa thành giải trí Thánh Y.

Thành phố phồn hoa, ban đêm Hongkong được muôn vàng ánh đèn chiếu sáng lung linh đẹp mắt, Quý Nghiên hơi cúi đầu, rút tay từ trong tay Bạch Thắng ra, cả khuôn mặt từ gò má đến lỗ tai cô đều đỏ, mắt nhìn mũi chân của mình, thỉnh thoảng hơi ngước lên len lén ngắm nhìn người đàn ông trước mặt, nhưng đập vào mắt lại chính là một mảnh áo trắng noãn, cô ngượng ngùng hướng lên trên nhìn mặt của anh, trong lòng cực kỳ xấu hổ.

“Ưm. . . . . . Cám ơn anh.”

Do dự chốc lát, Quý Nghiên đột nhiên khẽ mở miệng, giọng nói lại cực nhỏ, nếu như không phải lỗ tai Bạch Thắng xưa nay rất thính thì chưa chắc có thể nghe được.

Bạch Thắng nhíu mày, cười nhạt không nói.

Quý Nghiên há miệng, trong lòng rất là rối rắm. Aiz, chẳng lẽ anh không nghe thấy sao? Làm thế nào bây giờ? Có nên nói lại lần nữa hay không? Dù sao người ta quả thật cũng vừa giúp mình nhưng cô nghĩ thế nào cũng đều cảm thấy mình không quen biết anh. Đầu óc Quý Nghiên như đang lơ lửng trên mây, nhất là sau khi Bạch Thắng xuất hiện, cô trước sau như một mỗi khi đụng phải người xa lạ thì luôn có chút không kịp phản ứng, nay đầu óc lại càng thêm có vẻ không đủ dùng rồi.

Chỉ cần Bạch Thắng không lên tiếng, cô sẽ vẫn cùng anh dây dưa mất thời gian như vậy. Một hồi lâu, chỉ nghe anh cười khẽ một tiếng, giọng nam mát lạnh mang theo một tia hài hước nhàn nhạt truyền đến.”Bộ dạng này của tôi khó coi lắm sao?”

Quý Nghiên sững sờ, theo phản xạ “A?” lên một tiếng.

Bạch Thắng nói: “Nét mặt của em làm cho tôi nghĩ đến bốn chữ, mau mau đi đi.”

Quý Nghiên mím môi, im lặng. Ánh mắt của cô đã nói rõ ràng như vậy sao? Thật ra thì cô cũng không phải là muốn anh rời đi, mà là muốn kết thúc loại tình cảnh lúng túng này nhanh lên một chút mà thôi, cô thật sự rất là không quen giao tiếp với người lạ. Khóc!

Vừa đúng lúc Mộc Tây từ sau cửa đi ra ngoài, thấy vẻ mặt Quý Nghiên khóc không ra nước mắt, liền kỳ quái hỏi: “Nghiên Nghiên, cậu làm sao vậy?”

Nói xong, tầm mắt di chuyển trên người Bạch Thắng và Quý Nghiên, trong lúc bất chợt đã hiểu ra cái gì, nhếch mày, chỉ vào Bạch Thắng cười nói: “Chắc cậu đã quên rồi, đây là Bạch Thắng, lần trước vào cái ngày sinh nhật của tên đàn ông rác rưởi kia đã đưa cậu về đó.”

Quý Nghiên lại một lần nữa phản xạ có điều kiện, tiệc sinh nhật => bị phản bội => uống say ở quầy rượu => lên nhầm xe => đến bờ biển => sau khi ngủ say không hay biết gì thì được một người tài xế tốt bụng đưa về nhà. Tài xế tốt bụng? Lên nhầm xe? Trong đầu Quý nghiên xoay chuyển giữa hai từ này, lại nhìn khuôn mặt phong hoa tuyệt đại của Bạch Thắng một chút, cố gắng tiêu hóa mọi chuyện.

Chờ khi đã ý thức rõ ràng, thì cô liền quýnh lên.

=======

Chỉ cảm thấy trên mặt nóng rang, hai má lập tức nóng hổi, càng thêm không dám nhìn Bạch Thắng.

Hu hu. . . Không ngờ cô lại luống cuống trước mặt một người đàn ông ưu tú như vậy, mất hết rồi, hình tượng của tôi!

Bạch Thắng rất thú vị thưởng thức dáng vẻ quẫn bách của cô, môi mỏng nhẹ cong, đôi mắt thanh nhã như chứa ý cười. Quý Nghiên da mặt mỏng, nhìn thế nào cũng đều cảm thấy anh là đang cười cô, cô hận không thể lập tức đưa tay che mặt. Nhưng lại cảm thấy như vậy có thể quá lộ liễu hay không? Cô thật là rối rắm, một đôi mắt trong suốt như có nước, mở ra thật to, khuôn mặt nhỏ nhắn lắc lắc như cái trống bỏi, có một loại đáng yêu không tả được.

Bạch Thắng cười khẽ, đưa tay, vô cùng lịch sự nói: “Chào em, anh là Bạch Thắng.”

Quý Nghiên quýnh lên, lúng túng cũng nắm lấy anh, khách khí nói: “Chào anh, em là Quý Nghiên.”

Tay của anh rất lớn, lòng bàn tay hơi lạnh, Quý Nghiên nhớ tới lúc trong đại sảnh anh dắt mình rời đi, lại lần nữa đỏ hết cả mặt.

Đồng thời cũng ở trong lòng khinh bỉ chính mình.

Mộc Tây không che dấu ở một bên xem trò vui, cũng không nói gì, Quý Nghiên di chuyển một chút, lại di chuyển một chút nữa, rốt cuộc di chuyển đến phía sau Mộc Tây, ôm cánh tay của Mộc Tây, tận lực để cho vẻ mặt của mình tự nhiên một chút.

Cô nhẹ nhàng nói: “Tây Tây, không phải là chúng ta nên trở về sao?”

Mộc Tây nhíu mày, hôm nay vốn là muốn dẫn Quý Nghiên ra ngoài xả stress, kết quả ai biết lại gặp phải đám người Mạnh Thiếu Tuyền kia, hoàn toàn phá hư hết kế hoạch của bọn cô. Chỉ là, cô nhìn Bạch Thắng cách đó không xa, quần áo thường ngày thoải mái, thái độ tao nhã. Quá trình mặc dù khá phức tạp nhưng kết cục thì ngược lại, Mộc Tây vẫn rất là thỏa mãn.

Đang chuẩn bị gật đầu thì Bạch Thắng đột nhiên nói: “Có cần anh đưa hai em về không?”

A?

Mộc Tây nhếch mày, nụ cười trên gương mặt tỏa sáng, sảng khoái đáp: “Được thôi.”

Một câu”Không cần” còn cắm ở cổ họng Quý Nghiên, một hồi lâu, im lặng.

Bạch Thắng gật đầu một cái.”Vậy chờ một chút, anh đi lấy xe.”

Vì vậy, kế hoạch bỏ chạy của Quý cô nương thất bại hoàn toàn, lại một lần nữa mơ mơ màng màng ngồi lên xe của “bạn học” Bạch Thắng.

Bạch Thắng lái một chiếc Lamborghini màu đen, sườn xe là một đường cong lưu loát tuyệt đẹp, lộ ra một loại xa hoa mà khiêm tốn, tựa như tính cách của anh. Không trách được ngày đó cô ngồi lại cảm thấy thư thái như vậy.

Xe từ từ lái ra khỏi phạm vi Thánh Y, Quý nghiên tựa vào cửa sổ xe, cái trán dán trên kính xe, mắt nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, tận lực giảm bớt sự tồn tại của chính mình, trái tim nhỏ bé ở trong lòng không ngừng gào thét, a a a vì sao chỗ của cô là ngồi ở ghế trợ lái chứ? (ghế trợ lái: ngồi kế tài xế = Bạch Thắng)

Trên đường đi Bạch Thắng vừa thỉnh thoảng nói chuyện phiếm với Mộc Tây, vừa xuyên qua kính chiếu hậu nhìn Quý Nghiên. Cô thật sự rất dễ xấu hổ, mỗi lần xấu hổ gương mặt liền đỏ hồng, ánh mắt còn phải làm bộ như rất tự nhiên, phì, suy nghĩ thật là rất đơn giản, so với lúc mới gặp thì bây giờ cô giống một con thỏ trắng nhỏ bé hơn, khó trách hay bị người khi dễ như vậy.

Quý Nghiên phát hiện tầm mắt của Bạch Thắng như có như không rơi vào trên người mình, suy nghĩ một chút lại cảm thấy không thể nào, chắc là do đêm nay bị anh nhiễu loạn tinh thần nên sinh ra ảo giác rồi!

Đột nhiên xe tắp vào lề ngừng lại, Bạch Thắng cởi dây an toàn ra, cười nhẹ với Quý Nghiên và Mộc Tây nói: “Anh đi xuống mua chút đồ.”

Lúc này Quý Nghiên mới quay đầu, nhìn bóng lưng cao lớn của anh dần dần đi vào siêu thị ven đường, chỉ chốc lát sau, trong tay liền cầm theo thứ gì đó đi ra ngoài. Bạch Thắng ngồi vào trong xe, đóng cửa, đưa thứ gì đó trên tay cho Quý Nghiên.

“Cái gì vậy?” Quý Nghiên hỏi.

“Nước đá, thoa lên trên mặt, mặt của em cần tiêu sưng.”

Bạch Thắng giải thích đơn giản.

Quý Nghiên ngẩn người, trong lòng không khỏi dâng lên một chút cảm động. Cô nhìn chằm chằm Bạch Thắng, sự xuất hiện của anh thật là quá đột ngột, làm cho cô tràn đầy kinh ngạc, không hề báo trước mà quen biết nhau như vậy khiến cho Quý Nghiên có chút ứng phó không kịp. Nhưng mà vào giờ phút này, cô chỉ chậm rãi cong khóe môi, nhận lấy túi chườm nước đá trong tay Bạch Thắng, chân thành lại vui vẻ nói: “Cảm ơn anh!”

Nụ cười trên mặt cô rõ ràng như vậy, khóe mắt cong cong, mắt to trong suốt sạch sẽ lộ ra ánh sáng rạng ngời, dễ dàng lây động người khác. Thật ra thì dáng người của Quý Nghiên cũng rất xinh đẹp, làn da cũng rất tốt, dung nhan thanh lệ không son phấn, mái tóc đen nhánh xõa đến eo, nhìn qua là loại người hồn nhiên vô hại. Nhất là nụ cười của cô, luôn làm cho người ta có loại cảm giác rất tốt đẹp, không tự chủ liền bị cô cuốn hút.

Bạch Thắng mỉm cười, lái xe.

Hình như cô rất dễ dàng thỏa mãn, bạn chỉ cần đối với cô ấy tốt một chút, cô ấy sẽ thật cẩn thận trân trọng giữ ở trong lòng, cực kì cảm kích bạn.

Mộc Tây nói: “Bạch thiếu gia, anh có biết chỗ nào nhận người chụp ảnh không?”

“Có chuyện gì sao?”

“Nghiên Nghiên gần đây đang tìm công việc, cậu ấy học chụp ảnh chuyên nghiệp, nếu như anh có quan hệ gì đó thì sẽ được nhận vào dễ dàng đúng chứ.” Mộc Tây trước sau như một cực kì thẳng thắn, không có một chút ngượng ngùng.

Khi Mộc Tây vừa mở miệng, tim Quý Nghiên liền đập nhanh một nhịp, có một loại dự cảm xấu, kết quả còn chưa kịp ngăn cản thì Mộc Tây đã thốt ra rồi.

Quý Nghiên thật là muốn khóc, tay cầm túi chườm nước đá dừng lại, túi chườm nước đá còn dừng lại ở trên mặt, cô quay đầu nhìn Bạch Thắng, có chút gấp gáp nói: “Không cần, đã quá làm phiền anh rồi, tự em sẽ nghĩ biện pháp.”

Bạch Thắng mỉm cười: “Không phiền, anh rất thích.”

Ách, thích cái gì? Giúp người khác tìm việc làm sao?

Sở thích của Bạch thiếu gia thật đặc biệt.

Bạch Thắng lại đưa điện thoại di động của mình cho cô.”Bấm đi.”

Lời của anh quá đơn giản, Quý Nghiên lại đang mất hồn cho nên nhất thời không kịp phản ứng.

Bạch Thắng bổ sung.”Số của em.”

Quý Nghiên: “A.”

Cô ngoan ngoãn nhận lấy điện thoại di động của anh, bắt đầu bấm số của mình vào điện thoại.

Cứ như vậy chạy một mạch đến nhà, Bạch Thắng nói tạm biệt với các cô, sau đó mới lên xe rời đi.

Quý Nghiên vừa vào cửa, đôi mắt liền oán hận nhìn Mộc Tây, sâu xa nói: “Mộc cô nương, cô thật quá thất đức.”

Mộc Tây kinh ngạc.”Cái này mà cũng gọi là thất đức sao, MD chị đây còn không phải là vì cậu, cái người ngu ngốc thiếu não này sao, thật là làm cho tim chị đây quá mức đau đớn.”

Cô dĩ nhiên biết cô ấy là vì cô, nhưng mà. . . . . .

Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận