Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng

Editor: Thảo Diệp

Người phụ nữ xinh đẹp cười lạnh một tiếng: “Ngươi chưa từng nghe câu có tiền có thể sai khiến ma quỷ à? Tuy nhiên, chuyện này cũng phải cảm ơn cha mẹ ngươi, để lại cho ta một số tiền khổng lồ, để chúng ta có cơ hội sai khiến ma quỷ.”

“Ngươi yên tâm, sau khi đưa đưa đến cô nhi viện, ta sẽ tìm người đăng tin, công bố ngươi tính tình quái đản, ngang ngược vô lý, còn ra tay đánh em họ của mình, nếu không phải chúng ta về kịp, em họ ngươi đã chết ở trong tay của ngươi.”

“Mà số tiền kia... ta sẽ nói đã quyên góp cho các tổ chức xã hội, còn có quyên thật hay không, ai mà biết được?”

Bả vai cô bé không ngừng run rẩy, không biết là bị chọc tức hay là đau đớn khổ sở.

“Đúng rồi...” Ánh mắt người phụ nữ xinh đẹp láo liên, khóe môi hơi cong cong, “Tiện đây ta nói cho ngươi biết một chuyện, ngươi có biết mẫu thân ngươi năm đó mang thai đứa thứ hai, làm sao bị sảy thai không? Là bởi vì ta và chú ngươi, nếu không, lỡ cô ta có con trai, sau này tài sản của bọn họ sẽ không vào tay chúng ta, nhưng mà, ta không ngờ, bọn họ lại chết sớm như vậy! Ha ha, thật sự là chết hay lắm!”

Cô bé trừng lớn hai mắt, trong đôi mắt chưa một khoảng huyết hồng, đột nhiên, cô lao về phía người phụ nữ xinh đẹp, há miệng nhỏ cắn một cái vào cánh tay cô ta.

“A!” Người phụ nữ bị đau, thuận tay đẩy, hất cô bé văng ra ngoài.

Đầu cô đụng phải góc bàn, máu tươi không ngừng chảy xuống.

Nhưng cô không còn gào khóc, một đôi mắt oán hận nhìn chằm chằm người phụ nữ.

“Đủ rồi!” Người đàn ông đập bàn một cái, lạnh giọng nói, “Mặc kệ như thế nào, Vân gia chúng ta cũng nuôi cháu mấy năm, cháu lại đối xử như vậy với thím mình? Huống chi, cha cháu là anh cả của ta, ta thừa kế tài sản có gì sai? Chuyện này nếu muốn trách thì phải trách cha cháu, không có con trai còn không chịu mang hết tiền cho cháu trai mình! Còn nói đồ vật của mình đều cho con gái!”

“Công ty với tiền tài cho con gái có ích lợi gì? Chẳng phải cuối cùng cũng sẽ đưa cho người ngoài à! Có lợi cho người ngoài không bằng cho cháu trai, ít nhất cháu trai là người trong nhà!”

Người đàn ông lạnh mặt nhìn cô bé tràn ngập phẫn nộ và đôi mắt oán hận, ông ta khinh thường cười lạnh một tiếng.

Ông ta cũng không cảm thấy bản thân mình sai, con gái sinh con phải theo người khác họ, ngược lại không giống con của ông ta, đó mới chính chính đáng đáng là người một nhà.

Chưa từng nghe nói tiền tài không cho người trong nhà, lại mang cho người ngoài.

Cô bé cắn chặt môi dưới, dòng máu đỏ tươi chảy vào trong miệng, cô vẫn không hề hay biết, đôi mắt phẫn hận, giống như chủy thủ nhìn chằm chằm đôi cẩu nam nữ này!

Sát khí trên người Vân Tiêu rốt cuộc không có cách nào che dấu nữa, bộc phát ra, hắn nắm chặt nắm tay, trong đôi mắt lãnh khốc tràn đầy sát khí.

Chỉ là, cho dù hắn có giận thì lúc này hai người ở hai không gian khác nhau, ngay cả thời gian cũng không giống nhau, hắn dù giận thì như thế nào?

Khó trách...

Nàng sát phạt quyết đoán như thế, lại trọng tình như thế, thì ra lại là bởi vì chuyện quá khứ...

Trong lúc trái tim Vân Tiêu đang co rút đau đớn, hình ảnh trước mặt thay đổi, biến thành trên đường phố, vô số người chỉ chỉ trỏ trỏ cô bé.

“Mọi người xem tin ngày hôm qua chưa? Chính là con bé Vân Lạc Phong này, nó lại vì ghen ghét chú thím yêu thương em họ, lại muốn giết em họ mình, chậc, tuổi còn nhỏ đã tàn nhẫn độc ác như vậy, sau này lớn lên nhất định sẽ là tội phạm giết người, loại người này cảnh sát nên bắt giam luôn đi, không nên bởi vì nó nhỏ tuổi mà tha thứ.”

“Tôi còn nghe nói, sau khi chú thím thừa kế tài sản của cha mẹ nó, cũng đã lập tài khoản, đặt số tiền đó dưới tên nó, định chờ nó lớn lên sẽ đưa cho.”

“Đáng tiếc, không ngờ nó lại nhẫn tâm như vậy, chú thím nó trong lúc giận dữ đã quyên hết chỗ tiền đó ra ngoài rồi...”

“Xứng đáng, số tiền đó không nên cho nó! Hơn nữa, loại người như nó, cô nhi viện chấp nhận giữ lại không sợ nó phóng hỏa đốt cô nhi viện sao?”
Nhấn Mở Bình Luận