Mọi người còn chưa kịp hóng thêm chuyện thì liền liên tục sống lại.
Đường Thiếu Không trở lại rạp phim lần nữa, lúc này đã là lần thứ 7, cậu có nhát gan thì cũng đã nhìn chán cảnh Tống Phi Vũ ở bên cạnh biến thành búp bê rồi. Dẫu vậy cảm giác sợ hãi khi bị búp bê đuổi giết, gặm cắn vẫn không hề vơi đi theo số lần.
Cậu lại lao nhanh đi, trong bóng tối dẫu có chạy thật nhanh cũng chẳng có ích gì, vất vả lắm cậu mới chạy tới hành lang thì liền bị một con búp bê cắn vào gót chân ngay ở phía sau.
Đau đớn cả hồi lâu, cậu liền ngã nhào trên đất, quay đầu lại thì con búp bê đang cắn tới bắp chân của cậu rồi..
Trò chơi này sinh động tựa như thật, cảm giác bị nhai tươi nuốt sống làm cho tiếng kêu của Đường Thiếu Không vặn vẹo hẳn đi, ngay sau đó một con búp bê liền há mồm cắn nát cổ họng cậu, tiếng kêu thảm thiết của cậu liền im bặt.
Linh hồn Đường Thiếu Không lần thứ hai bay ra ngoài, cậu lần nữa nhìn cảnh mình bị ăn, đột nhiên lại cảm thấy vui mừng vì trò chơi đều đem từng người tách riêng ra.
Giả sử để cậu tận mắt nhìn Tống Phi Vũ bị đối xử như thế, cậu nhất định sẽ phát điên mất...
Mặt khác, Tống Phi Vũ vẫn đang chạy trối chết.
Hắn không có ý định đến cửa rạp phim tìm đường sống mà vẫn luôn chạy quanh phòng chiếu phim, suy nghĩ mọi biện pháp để kéo dài thời gian sống.
Trong bóng tối, một đám quỷ búp bê đi phía sau hắn, bật ra tiếng cười hì hì. Trước mắt vài con búp bê vòng tới trước người hắn chặn hắn lại, hắn chớp mắt liền cúi người, lảo đảo tiếp tục hướng về phía trước.
Lúc này trong phim, người bố đang mang theo bé gái chạy tới một nhà thờ khác.
Trong nhà thờ đang có đông đảo người giúp lễ, bọn họ nghe hai cha con miêu tả xong thì đều lộ ra vẻ mặt ngưng trọng.
Được rồi, những cảnh này đều thực sự không có ý nghĩa!
Lòng dạ Tống Phi Vũ nóng như lửa đốt, hắn biết rõ nếu biết nội dung hoàn chỉnh của bộ phim càng muộn thì trò chơi sẽ ngày một kéo dài. Lá gan của bảo bối nhà hắn nhỏ như vậy, một mình đơn độc đối phó với nhiều quỷ quái như thế, khẳng định là sẽ khóc tới mức gọi ông xã mất.
Bỗng nhiên sau lưng Tống Phi Vũ lúc này, một con búp bê liền nhào vào người hắn, cắn một miếng vào gáy hắn. Cảm giác đau nhức kéo tới, hắn liền ngã nhào xuống đất, dẫu thế hắn cũng không phát ra tiếng nào. Hàng loạt búp bê dồn dập nhảy lên người hắn, phút chốc liền gặm cắn hết cả thân thể.
Tống Phi Vũ bị cắn đến máu me đầm đìa, nhưng hắn cứng rắn chống đỡ một lúc, kiên trì kéo dài sự sống. Nghĩ tới việc so với hắn, thời điểm Đường Thiếu Không sợ sệt đến mức co rút lại, nỗi đau này chẳng tính là gì.
Nhiều thêm một giây, sống thêm một giây liền có thể biết nhiều hơn một giây nội dung của bộ phim...
Ấy thế ngay lúc con búp bê lao tới cắn chặt cổ Tống Phi Vũ, máu tươi văng tung toé, Tống Phi Vũ liền chết rồi.
Chín phút đồng hồ, lần này sống lại thời gian có tận chín phút đồng hồ.
Bộ phim truyền tới nội dung có phần lặp lại so với lần trước đó, lúc này linh hồn Tống Phi Vũ cũng không hề rời đi mà là nghiêm túc nhìn trạng thái của màn hình phía trước. Hắn đã hiểu, thời gian sống lại bị kéo dài không phải vì chỉnh người chơi, mà là vì cho người chơi càng nhiều thời gian tìm manh mối qua cửa.
Một hồi lâu, bộ phim mới bắt đầu xuất hiện nội dung mới, một vị cha xứ tóc trắng xóa kể rằng bản thân mình khi còn trẻ đã từng gặp quỷ búp bê.
Màn hình phim quay về quá khứ, một đám người mang một chiếc lồng sắt đi đến nhà thờ, bên trong lồng là một con búp bê vô cùng tinh xảo. Người khác nhìn vào không rõ vì sao phải đem búp bê đặt ở trong lồng, liền nghe bọn họ nói rằng búp bê đã giết người, càng chẳng tin nổi.
Tựa như muốn chứng minh rằng đám người kia nói dối, lúc đó con búp bê liền chẳng có động tĩnh gì, thoạt nhìn nó y đúc một con búp bê bình thường.
Mãi đến tận buổi đêm một hôm nào đó, một bé gái ở gần đó liền chạy vào trong nhà thờ, trộm mất con búp bê tinh xảo đó.
Trong phim hồi ức được phát lại với tốc độ cực nhanh, kinh khủng nhất chính là toàn bộ gia đình cô bé đó đều bị giết chết, các cha xứ nỗ lực trừ tà nhưng đều không có kết quả. Rơi vào đường cùng, một vị cha xứ liền lấy ra pháp bảo cuối cùng...
Ánh sáng trước mắt lóe lên, Tống Phi Vũ phát hiện mình lại trở về chỗ ngồi, bộ phim lần thứ hai quay về những đoạn trước đó, chỉ có lần trước sống lại bộ phim chỉ đẩy được tầm có 3 phút.
Chỉ thiếu một chút nữa!
Tống Phi Vũ muốn phát điên, trực tiếp đem con búp bê mới xuất hiện bên cạnh đập bay ra ngoài.
Lại một lần nữa! Nếu lại không nhìn được nội dung mấu chốt của bộ phim hắn liền... Thử lại một lần nữa.
Tống Phi Vũ lại một lần nữa lao đi thật nhanh.
Sau ba phút, thi thể Tống Phi Vũ trước màn hình lại bị ăn thành từng mảnh nhỏ, mà linh hồn của hắn thì lơ lửng ở phía sau, không nhịn được liền trừng mắt nhìn màn hình.
Vài phút sau đó, đoạn tiếp theo cuối cùng cũng được phát.
Vị cha xứ kia lấy ra pháp bảo cuối cùng, đó chính là – lửa thánh.
Cha xứ dùng ngọn lửa đầy kinh diễm đốt cháy quỷ búp bê, lúc ấy nó liền bật ra tiếng kêu thảm thiết. Đáng tiếc trước đó cha xứ tiêu hao quá nhiều thể lực, ngay lúc thời điểm oán linh bay ra từ cơ thể búp bê, ông đã không có cách nào tiến hành nghi thức trừ tà cuối cùng, chỉ có thể để mặc nhìn oán linh bỏ chạy. May thay oán linh bỏ đi lần này, qua tận mười năm mới một lần nữa xuất hiện lại ở gia đình người bố và bé gái kia.
Lửa thánh.
Tống Phi Vũ biết được phương pháp qua cửa mấu chốt, liền lập tức bay ra ngoài.
Ở ngoài rạp phim, mọi người đều đã nghe qua Đường Thiếu Không giải thích, tất cả đang chờ Tống Phi Vũ xuất hiện. Hắn vừa đến, tất cả mọi người đều như nhìn thấy vị cứu tinh, hai mắt sáng ngời, lom lom nhìn hắn.
Ấy vậy mà Tống Phi Vũ chỉ nhìn thấy bảo bối của hắn, nhận thấy bảo bối chịu khổ một hồi, thoạt nhìn gầy hẳn đi...
"Chúng ta cần có lửa thánh." Tống Phi Vũ hướng về phía Đường Thiếu Không, "Lửa thánh có thể thiêu chết quỷ búp bê."
"Nơi nào mới xuất hiện lửa thánh đây?"
"Lửa thánh nằm ở trong nhà thờ, đó là ngọn nến trăm năm đều không tắt."
"Thế là chúng ta phải tìm ở đâu đây!"
Mọi người vốn đều đang mong đời, nghe đến đây đều sắp điên rồi. Bọn họ bây giờ bị vây ở đại sảnh của rạp phim, biết chạy tới nơi nào tìm nhà thờ bây giờ?
Làm sao bây giờ? Tất cả mọi người đều sứt đầu mẻ trán, mắt thấy chỉ còn một phút nữa họ phải sống lại, họ lại chẳng nghĩ ra rằng phải đi đâu tìm lửa thánh bây giờ.
"A!" Ngụy Đa đột nhiên hô to một tiếng, "Tôi biết rồi!"
Tất cả mọi người nhìn về phía cậu, cậu liền kích động nói: "Đạo cụ! Đó là đạo cụ! Nhất định có đạo cụ có thể chuyển chúng ta tới nơi khác!"
Tống Phi Vũ khá nhạy cảm với trò chơi, lập tức hiểu được ý của Ngụy Đa, nhanh chóng kiểm tra không gian túi trò chơi của mình.
Quả nhiên, chẳng biết từ khi nào trong không gian túi đồ nhiều hơn một mục, đó là "Thương thành'' - nơi mua vật phẩm, sau khi mở ra liền xuất hiện một loạt các đạo cụ có thể mua, cố tìm kiếm thêm, quả thực tìm được đạo cụ ''Lửa thánh [Dùng một lần]''.
"Chính là nó!" Tống Phi Vũ mừng rỡ như điên, "Bảo bối, em mau mua nó đi!"
"Chờ đã..." Đường Thiếu Không cũng tìm được nhưng trên mặt cậu lại hiện vẻ khó khăn. Không chỉ là Đường Thiếu Không, trên mặt những người còn lại cũng hiện lên vẻ quái quái.
"Làm gì thế? Mau mua đi!" Tống Phi Vũ vội la lên.
"Tôi... không có điểm." Đường Thiếu Không lúng túng.
Thương thành kia muốn dùng thì họ phải có điểm để đổi đạo cụ, mà lửa thánh lại cần tới hai trăm điểm. . Truyện Ngược
Xui xẻo hơn nữa mỗi lần tử vong đều bị trừ mất điểm, điểm của họ vốn đã không nhiều, chết tận mấy lần như thế điểm đã hoàn toàn mất sạch. Điểm của Tần Hoan có nhiều hơn một chút, nhưng chung quy vẫn là mua không nổi.
"Vậy để anh mua cho em." Điểm của Tống Phi Vũ vừa đủ để mua hai lần ''Lửa thánh'', lập tức bấm chọn hai cái, chuẩn bị sử dụng hệ thống giao dịch đồng đội mà đưa cho Đường Thiếu Không. Chưa đợi hắn hành động, Đường Thiếu Không liền ngăn cản hắn.
"Chờ đã, không phải cho tôi." Đường Thiếu Không trở nên bình tĩnh, "Anh trước hết đưa cho Tần Hoan đi."
"Hả?" Tần Hoan vội phẩy tay "Đưa cho Thiếu Không đi."
"Không, cho chị."
"Chị không cần..." Tần Hoan liếc nhìn Tống Phi Vũ một cái, quả nhiên Tống Phi Vũ đang vô cùng lo lắng. Tống Phi Vũ vội la lên: "Anh không quan tâm, em cầm đi, sau đó em liền có thể đi ra rồi."
Tống Phi Vũ không hiểu Đường Thiếu Không đang suy nghĩ gì, bảo bối nhà hắn nhát gan như thế mà vẫn lo lắng cho người khác, nhưng hắn làm sao có thể để bé cưng tiếp tục mệt mỏi ở trong trò chơi? Dẫu vậy, Đường Thiếu Không lại hết sức kiên quyết.
"Tôi nói, đưa cho Tần Hoan đi." Cậu nói, "Hai người các anh sau khi qua cửa, liền đi tích thêm điểm, tích được rồi thì liền giúp chúng tôi mua."
Đường Thiếu Không nói không sai, thời điểm như thế này cần cả đoàn phải hợp tác, để người có giá trị vũ lực cao nhất đi kiếm thêm điểm rồi quay lại cứu những người khác là phương pháp tốt nhất.
Nhưng Tống Phi Vũ lại không từ bỏ, hắn đem một cái đưa cho Tần Hoan, "Hai người các em đi đi."
"Tôi nói, anh mau đi đi."
"Anh làm sao có thể để em một mình ở lại chỗ kia!" Tống Phi Vũ to tiếng.
"Anh rời bỏ tôi tận ba năm, mấy phút đồng hồ này có là gì?" Đường Thiếu Không bình tĩnh nói.
Tống Phi Vũ ngay lập tức trầm mặc nhìn Đường Thiếu Không.
Thời gian còn lại mười lăm giây.
Mấy người kia không dám nói câu nào, đột nhiên xuất hiện tu la tràng, so với bị búp bê đuổi giết còn khủng bố hơn.
Đường Thiếu Không thở dài, nhìn về phía hắn, nhẹ giọng nói: "Em tin tưởng anh nhất định sẽ trở về, có được không?"
Mười giây.
Tống Phi Vũ: "Vậy em mau hôn anh một chút."
Chín giây.
Đường Thiếu Không: "Dẹp đi, chúng ta có yêu nhau đâu."
Tám giây.
Những người khác: "Mấy cậu nhanh lên!!! Thời gian không còn đủ nữa!"
Tống Phi Vũ dừng lại ở mặt khung giao dịch, chỉ cần bấm một cái là có thể đem lửa thánh truyền cho Đường Thiếu Không.
Đường Thiếu Không hết cách rồi, không thể làm gì khác hơn là nhón chân lên, lòng không chút tình nguyện nào mà hôn nhẹ một cái trên mặt Tống Phi Vũ tựa như chuồn chuồn lướt nước.
Hôn xong cậu định lui về, ấy vậy mà Tống Phi Vũ trực tiếp đem đầu cậu kéo lại, áp sát vô lòng ngực hắn, hung hăng hôn lên môi cậu. Cậu muốn thoát ra, ấy vậy ngay lúc này Tống Phi Vũ lại sờ nhẹ trên cổ cậu hai lần, cậu liền mềm nhũn, ngoan ngoãn như chú mèo nhỏ.
(người yêu cũ dữ chưa trời =)))))) "Ồ!" Quần chúng ăn dưa thấy thế liền kích động vô cùng.
Mặt Tần Hoàn đỏ bừng, cô liếc nhìn Tấn Hải một cái, Tấn Hải đồng thời cũng nhìn về phía cô. Bấy giờ, cô liền nhỏ giọng nói: "Anh... Hãy đợi tôi cứu anh nhé."
Đã đến giờ, những người khác liền bị dịch chuyển trở lại phòng chiếu phim.
Tống Phi Vũ lúc này mới thả Đường Thiếu Không, Đường Thiếu Không đỏ mắt trừng hắn.
''Anh hài lòng chưa?"
"Đương nhiên hài lòng." Tống Phi Vũ thỏa mãn nở nụ cười.
Ánh sáng chợt lóe lên, hai người biến mất.
Tống Phi Vũ trở lại phòng chiếu phim, trên tay xuất hiện thêm cây nến đang cháy.
Hắn một mặt ú ám, tiện tay đem cây nến hướng đến người quỷ búp bê mà dí vào. Lúc này đây chỉ nghe thấy được tiếng rít gào, quỷ búp bê nháy mắt hóa thành một quả cầu lửa.
Từng con búp bê từng chút từng chút nhào tới, hắn duy trì tư thế ngồi, gác chân, đốt từng con một.
"Đừng nóng vội, chỉ một lát thôi liền tới phiên mày." Một tay Tống Phi Vũ đẩy một con búp bê, tay kia lại dí lửa một con khác. Tiếng kêu thảm thiết của quỷ búp bê lần lượt vang lên, chúng té xuống liền đốt luôn đồng bạn bên cạnh.
Mùi plastic tỏa ra vô cùng tanh tưởi, thiêu tới một nửa khuôn mặt của quỷ búp bê, thoạt nhìn cực kỳ dữ tợn. Nhưng mà hiện tại Tống Phi Vũ cảm thấy cho chúng vô cùng dễ thương, so với bảo bối nhà hắn chỉ thiếu một chút nữa!
Đường Thiếu Không hôn hắn rồi!
Ha ha ha!
Tống Phi Vũ ngồi trong phòng phim mà ngửa mặt lên trời cười to, như người bị bệnh thần kinh.
Mấy phút sau, phòng chiếu phim chìm trong biển lửa, Tống Phi Vũ ngồi trong đó, một mặt đắc ý nhìn màn hình phía trước.
Trong phim quỷ búp bê cũng đang bị lửa thánh thiêu đốt, bộ phim đã dần đi đến kết thúc.
Lúc này, màn hình tối sầm lại, lửa cũng đồng thời tắt hết, chốc lát, đèn trong rạp lặng lẽ sáng lên.
Tống Phi Vũ đi ra ngoài sảnh, móc chiếc sổ tay hoạt động đưa cho nhân viên công tác có gương mặt cứng ngắc đóng dấu, sau đó liền lao đi thật nhanh, chạy tới cửa hàng bất kì.
Mấy phút sau, ở sảnh liền xuất hiện một thân ảnh màu trắng, Tần Hoan cũng chạy về phía chủ cửa hàng còn lại.
Sau mười phút, hai người thở hổn hển, từng người đều mua được ''Lửa thánh'' mới.
Một bên khác, sau khi chết rồi, linh hồn Đường Thiếu Không cùng Tấn Hải từng người thu được đạo cụ của nhiệm vụ.
Lại qua mười phút, Đường Thiếu Không cùng Tấn Hải đi ra ngoài sảnh phim.
Bên ngoài nghênh đón bọn họ chính là Tống Phi Vũ cùng Tần Hoan, Tống Phi Vũ cả người mồ hôi, trên tay dính máu, Tần Hoan cũng giống vậy, tóc tai ngổn ngang, trên mặt còn có một vết máu. Tuy hai người dáng vẻ chật vật nhưng trên mặt lại đều mang vẻ đắc ý tự hào, bọn họ đã dựa vào sức của chính mình để cứu người mình thích.
Bốn người nhìn thấy nhau, không hẹn mà cùng nở nụ cười.
"Chồng không để vợ đợi lâu đi?"
"Ai là vợ của anh?"
"Được được được, không phải vợ, là vợ trước, được chưa?"
Thật vất vả mới qua cửa ải này, bọn họ không nhịn được mà ngồi xuống, từng người nhớ lại chuyện vừa phát sinh.
Bỗng nhiên, Đường Thiếu Không nghĩ đến một chuyện.
"Chờ đã, hình như chúng ta quên mất cái gì..."
"Có hả? Tất cả đều đông đủ rồi mà."
"Đúng rồi... Ngụy Đa!"
Một bên khác, Ngụy Đa lệ rơi đầy mặt, còn đang ở trong phòng chiếu phim bị quỷ búp bê đuổi giết mà kêu loạn.
Chó độc thân thật khó sống.
=))))))))))))))))))))))))))))))))
_____________________________________________________________
Chân thành xin lỗi mọi người vì thời gian qua đã drop truyện lâu vậy:((( mấy tháng vừa rồi do bận thi với bận việc nhà nên mình không có thời gian để edit, từ giờ thì mình sẽ quay trở lại edit truyện tiếp nghenn. Mọi người xin hãy ủng hộ mình để mình có động lực làm tiếp nhé huhu.Lịch ra chương mới sắp tới chắc sẽ tầm 3-4 ngày một chương, khi nào rảnh mình sẽ up liên hoàn luôn nhaaa. Cám ơn các bạn đã yêu thích bộ truyện. Lần đầu mình edit, nếu có lỗi gì xin hãy đóng góp cho mình nhó.