Đêm nay là đêm tiệc do tập đoàn Tinh Châu tổ chức để ra mắt sản phẩm mới, Bùi Mặc từ sớm đã cùng Vận Nhi đi chọn lễ phục, còn thuê chuyên viên trang điểm hàng đầu cả nước giúp cô sửa soạn, Vận Nhi hệt như một cô công chúa xung quanh có đến gần mười người hầu hạ, sau ba tiếng ngồi chễm chệ trên chiếc ghế nhỏ chân cô cũng tê cứng không đừng dậy nỗi nửa, bây giờ mới biết thì ra bản thân còn có dáng vẻ xinh đẹp đến mức này, những người xung quanh cũng trầm trồ vốn dĩ mặc mộc của cô cũng đã xinh hơn người ta rồi trang điểm lên lập tức biến thành tiên nữ giáng trần.
“ Vận Nhi, em xong chưa “, Bùi Mặc chưa vào đã nghe tiếng, vào đến nơi cả người như bị đóng băng, cô gái nhỏ đối diện anh hoàn toàn không còn là Vận Nhi của ngày thường, cô quyến rũ còn có chút nữ tính, ánh mắt thì ngây thơ, tất cả dáng vẻ của phụ nữ đều tụ hội trên cô gái nhỏ này, nét đẹp này không một ai có thể sánh bằng.
“ Đi thôi “, Bùi Mặc khoác lấy eo cô, hai người sánh đôi bên nhau khiến ai cũng dùng ánh mắt ghen tị, ngưỡng mộ nhìn theo.
Nơi tổ chức buổi tiệc là một khách sạn bảy sao mang tầm quốc tế, được thiết kế như một tòa lâu đài và Bùi Mặc chính là chủ nhân của nơi xa hoa này.
Tất cả những doanh nhân nổi tiếng những quan chức cấp cao trong mọi lĩnh vực đều được mời tham dự, đến cả những ông trùm xã hội đen từ nhỏ đến lớn cũng có mặt.
Bùi Mặc tay trong tay cùng Vận Nhi bước vào ngay lập tức ánh đèn liền chiếu rọi về phía hai người, thu hút tất cả sự chú ý của hơn năm trăm vị khách ở đây, bọn họ nhìn hai người từ đầu tiên thốt ra là ‘ wow ‘, còn có sự kinh ngạc, trầm trồ.
Bùi Mặc ra hiệu cho người dẫn chương trình lên sâu khấu mở đầu buổi tiệc sau đó hắn cũng lên nói vài lời giới thiệu về buổi tiệc hôm nay rồi thông báo chính thức bắt đầu buổi lễ.
Những hình ảnh của tất cả các sản phầm mới được một người phụ nữ là giám độc sáng tạo của tập đoàn chi tiết giới thiệu.
Ở dưới này Bùi Mặc cùng các doanh nhân khác tiếp rượu, Vận Nhi đứng ngay sau lưng hắn, cách chỗ cô tầm năm bước chân là một bàn dài đầy ắp đồ ăn, bánh ngọt, nước và rượu không thiếu thứ gì, Vận Nhi đi đến khẽ vào tai Bùi Mặc: “ Mặc, em có thể ăn bánh ngọt không “.
Bùi Mặc vuốt nhẹ tóc cô, cười khẽ rồi gật đầu.
Vận Nhi vui vẻ đi lại đưa mắt đảo hai vòng quanh cái bàn rồi chọn lấy một chiếc bánh nho nhỏ có hình thỏ con màu hồng, cô vừa nếm liền sáng mắt vì quá ngon, cứ vậy ngoan ngoãn đứng ăn hết cái này đến cái khác, Bùi Mặc cũng thường xuyên đưa mắt dõi theo.
Từ đằng xa một người đàn ông lẳng lặng đi lại gần, ánh mắt hắn như vừa thấy vàng, trên hai tay là hai ly rượu vang trắng, giọng rất nhỏ: “ Chào cô, uống với tôi một ly được chứ“.
Vận Nhi buông cái bánh ngọt trên tay cô quay đầu nhìn về phía Bùi Mặc thấy hắn đang hắng say nói chuyện, lại nhìn về người đàn ông trước mặt, cô chớp chớp mắt nhìn ly rượu, cô cũng không biết đó là thứ gì.
“ Không sao, chỉ một ly thôi mà “.
Vận Nhi ngẫm nghĩ hồi lâu rồi nhận lấy cô nhấm môi thử liền nhíu chặt mày vì quá chát còn thấy hơi cay cay, đắng,...tổng hợp đầy đủ những hương vị mà cô ghét.
“ Không ngon “
Người đàn ông nhìn cô bật cười, cô gái bên ngoài quyến rũ bên trong lại ngây thơ đây đúng là kiểu phụ nữ mà những tên đàn ông này khao khát, hắn tiến sát lại gần cô hơn, bàn tay to chạm vừa chạm vào eo nhỏ liền khiến Vận Nhi giật mình thả ly rượu trên tay vỡ toang, cô vô cùng nhạy cảm với người lạ, chỉ là một cái chạm nhẹ cũng khiến cô rùng mình.
“ Mặc “.
Vận Nhi hét lên rồi nhìn về phía Bùi Mặc, tên đàn ông bắt đầu nghi hoặc nhìn cô, chiếc ly vỡ tạo ra tiếng động cùng với tiếng hét của cô khiến tất cả sự chú ý đều dồn về, Bùi Mặc hơi nheo mắt, những bước chân đầy sát khí đi đến, ôm lấy eo nhỏ, dịu giọng: “ Chuyện gì? “.
Vận Nhi chỉ tay về tên đàn ông đối diện, lúc này khi nhìn thấy Bùi Mặc gương mặt này của hắn đã trắng bệch, vừa run vừa xoay người đặt ly rượu trên bàn.
Bùi Mặc không tức giận nhưng ánh mắt kia có chứa đao kiếm đang từ từ đâm lấy tên đàn ông, hắn gằng giọng: “ Hắn làm gì em “.
“ Chạm vào...chạm vào đây “, Vận Nhi vừa nói vừa vỗ vỗ tay mình lên eo, nơi đang có cánh tay của Bùi Mặc.
Tất cả mọi ánh nhìn đều đổ dồn vào ba con người, bọn họ tuy đứng xa cũng có thể cảm nhận được rõ nồng nặc mùi chết chóc tỏa ra từ Bùi Mặc, tên đàn ông này sắp xong đời rồi.
Bùi Mặc trừng mắt nhìn tên đàn ông, nghiến chặt răng lập lại lần nữa: “ Hắn chạm vào em rồi? “
Vận Nhi gật gật đầu.
“ Không, Bùi tổng là hiểu lầm, tôi chỉ vô tình đụng trúng cô ấy, chứ không có ý gì khác “.
Tên đàn ông này cũng là một doanh nhân mới nổi, là giám đốc công ty về công nghệ tên là Bá Thiên, nhìn là biết nhỏ hơn Bùi Mặc vài tuổi, gương mặt này đối với Bùi Mặc vẫn chỉ là một thằng nhóc. Cậu ta hoảng loạn giải thích, lời nói ra đều không thật khiến Vận Nhi trợn mắt, ánh mắt cô cũng chưa tia lửa nhìn hắn.
“ Mặc, anh ta nói dối, anh ta còn cho em uống thứ đó “, Vận Nhi nói rồi chỉ tay về phía ly vang trắng trên bàn, giọng cô bây giờ không mang sự ngây ngô nữa mà là mang khí lạnh.
Bùi Mặc siết chặt tay cô, gằng giọng: “ Em uống rượu? “
“ Mặc, em xin lỗi “
Bá Thiên vội vàng giải thích đủ mọi loại lý do, còn đổ ngược lại cô là người dụng chạm cậu ta trước, sau một hồi nghe cậu ta ồn ào Bùi Mặc không kiên nhẫn được nữa liền ra lệnh kiểm tra CCTV, đến lúc không còn biện hộ được nữa Bá Thiên quỳ rạp dưới chân Bùi Mặc, bây giờ mới biết mình gây chuyện nhầm người thì cũng quá trễ rồi.
Ngay lập tức Bá Thiên bị người của Bùi Mặc lôi đi, hai tiếng sau trên tivi liền đưa tin công ty công nghệ Bá thị đột ngột phá sản, Bá Thiên mang trên mình số nợ to lớn còn đang bị người của Bùi Mặc giam giữ, hành hạ.