Hộp đêm Việt Gia Lâu
8h00 tối.
Vật vả cả một đêm, Vận Nhi cùng những cô gái khác dưới sự bị ép buộc đã được những người phụ nữ kia sửa soạn xong mọi thứ, Vận Nhi mặc trên mình một bộ đồ vô cùng hở hang, một chiếc áo croptop cực ngắn chỉ che đủ hai bầu ngực của cô, phía dưới là một cái váy tennis ngắn củn chỉ cần cúi người một chút là có thể hở trọn hai quả đào căng mộng, cô nhìn mình trong gương mà ngượng ngạo, xấu hổ, nếu ăn mặc như vậy ra bên ngoài để bọn đàn ông kia sờ soạn làm sao có thể chứ...
“ Tôi,...tôi không thể đâu, nó ngắn quá...làm ơn tha cho tôi “, một cô giá nhỏ hét lớn lên, cô ấy mặc một chiếc đầm liền cũng ngắn không kém, cổ áo xẻ sâu lộ trọn hai bầu ngực ngăm ngăm, không ngừng lấy tay che mình còn khóc lóc thảm thiết.
Vận Nhi đảo mắt một quanh, những cô gái đều bị ép mặc nhựng bộ đồ sexy, phóng khoáng như thể mặc như không mặc, tuy ở nhà cô cũng hay mặc váy ngủ nhưng cũng chỉ để ngủ hơn nữa ngoài Bùi Mặc ra không ai có thể nhìn thấy dáng vẻ đó của cô, bây giờ không chỉ mình cô thấy mà còn tất cả những tên đàn ông *** đản ngoài kia thấy, không chỉ nhìn mà còn sờ, Vận Nhi rùng mình, hai mắt cay xè, cô mĩm chặt môi.
Người phụ nữ ngay sau lưng, ngắm nhìn cô hồi lâu rời lên tiếng: “ Cô xinh đẹp thật đó, người ở đây không ai có vóc dáng đẹp như cô cả,...nếu cô ra ngoài kia bọn đàn ông sẽ phải đánh nhau mà giành cô mất “.
Đây là đang khen sao, cô nên vui hay nên buồn đây, nếu là khen thật thì cô không dám nhận đâu,...bị bọn đàn ông kia tự doi đụng chạm là một sự sỉ nhục rất lớn đối với Vận Nhi, từ trước đã luôn được Bùi Mặc dặn dò kỹ lưỡng không được để bất kỳ tên đàn ông nào chạm vào mình lúc đó cô không hiểu chuyện, không biết lí do vì sao lại như vậy, chỉ là phải nghe theo lời hắn bây giờ thì hiểu rồi, đúng là chỉ có đàn ông với nhau mới hiểu được ý đồ xấu của nhau.
Những người phụ nữ khác cũng đi đến gần chỗ Vận Nhi, mọi ánh mắt đều tập trung vào cô, có ngưỡng mộ, có ganh tị, cũng có bình thản,...ở đây đúng là không có người phụ nữ nào có gương mặt hài hòa và nét quyến rũ như Vận Nhi, bọn người này chắc là đang lo sợ sẽ bị cô cướp mất miếng ăn.
“ Cô bé này thật xinh đẹp nha “.
“ Phải đó, nhìn làn da đó xem có phải tốn rất nhiều tiền không? “.
Nếu là trong ngữ cảnh bình thường khi nghe mấy lời này Vận Nhi chắc chắn sẽ vui biết bao nhiêu, bọn họ lại có thể tranh nhau ai đẹp hơn trong khi đều bị xem là những món đồ chơi cho những tên đàn ông ngoài kia sao.
Đây không phải là tự hạ thấp bản thân mình sao.
Có gì mà đáng tự hào.
Bên ngoài một tên đàn ông tông mạnh cửa đi vào, vừa mở cửa đã gào lên:“ Chuẩn bị đi hôm nay chúng ta có một vị khách đặc biệt đó “.
Hắn nói xong nhìn hết một vòng quanh phòng, thấy mọi thứ đã đâu vào đó liền gục đầu thỏa mãn, chợt ánh mắt dừng lại ở chỗ Vận Nhi liền thay đổi, ánh mắt nói rõ sự nguy hiểm, khóe môi hắn nhếch lên đầy tà mị, miệng còn chóp chép trông thật *** ****, Vận Nhi bắt gặp ánh mắt đó liền run lên, cô khẽ lấy tay che đi cơ thể mình. truyện đam mỹ
Hắn nhìn một hồi lâu mắt không nỡ chớp lấy một cái đi về phía Vận Nhi, bất ngờ đưa tay sờ lên mặt cô còn cố tình vuốt thật mạnh, Vận Nhi ngay lập tức né đi lai khiến hắn bật cười ha hả: “ Haha,...lát nữa cô sẽ phục vụ cho vị khách đặc biệt hôm nay,...các cô nhìn mà xem hàng lần này ngon thật “.
Vận Nhi nghe hắn nói nỗi sợ lại tăng gấp hai gấp ba lần, cô chỉ vừa mới đến đã bị bọn họ bắt ra phục vụ cho đàn ông, còn chưa thích ứng chuyện này chuyện khác lại đến, một cô gái mới độ mười tàm lại phải đối mặt với những chuyện này. Bây giờ cô thấy thật hối hận, nhận ra bản thân mình đã ngu dốt đến mức nào, lúc trước được Bùi Mặc che chở, bao bọc không một ai có gan dám động vào cô nhưng chính cô lại là người tự tay phá hủy đi nó, hiện tại lại trở thành thứ mà tên đàn ông nào cũng có thể chạm vào, Vận Nhi cay lòng mà rơi nước mắt.
Cô lại nhớ Bùi Mặc.
Nếu Bùi Mặc biết cô bị những tên đàn ông khác chạm vào liệu hắn có còn quan tâm đến cô, liệu hắn có thay cô trừng phạt bọn họ như trước kia hay sẽ làm ngơ như không có chuyện gì....nhưng hiện tại đến cả cơ hội nhìn thấy hắn cũng không có, cuộc đời này của cô thật sự là bị giam cầm ở đây thật rồi sao.
Vận Nhi ôm mặt mình nức nở làm tên đàn ông đứng bên cạnh tức tối quát nạt.
“ Khóc cái gì, lũ bọn mày đến đây không phải chỉ để ăn ngon mặt đẹp đâu, lũ ngu dốt,...mày ngoan ngoãn một chút lát nữa mà dám gây ra chuyện thì đứng trách tao ác,...hừ “.
Hắn cũng không quên quay sang nặt nộ những người phụ nữ khác rồi mớ đi. Người phụ nữ phía sau đi ra trước mặt ôm chầm lấy Vận Nhi an ủi, nhìn cô khóc cô ta cũng như muốn khóc theo.
“ Khóc cũng không có ích gì đâu, đã rơi vào đây rồi thì chấp nhận số phận đi “
“ Phải, rồi cô cũng sẽ quen thôi, chúng tôi trước đây cũng giống cô, càng kháng sự chỉ càng làm khổ mình thôi “
Hai người phụ nữ đi đến gần, tuy là an ủi nhưng nghe lại thấy đau nhói hơn.
“ Nghe nói đây là một ông trùm trong giới kinh doanh từ thành phố khác đến, không cần nói nhiều cũng biết ông ta giàu có tới mức nào “.
“ Đúng, đúng, nếu cô được ông ta nhìn trúng thật thì cô không lo cơm áo gạo tiền rồi, hằng ngày sẽ được ông ta chu cấp không thiếu thứ gì “
Bọn họ kẻ tung người hứng lại không biết Vận Nhi nghe những lời nói đó lại càng khóc nhiều hơn, cô không giống mấy người phụ nữ kia không phải người ham tiền hám bạc, càng không quan tâm đến chuyện người đàn ông đó giàu có cỡ nào, sẽ chu cấp cho cô những thứ gì,...cô chính là không muốn trở thành một món đồ chơi cho bất cứ tên đàn ông nào.
Cơ thể này của cô từ lâu đã thuộc về Bùi Mặc, chỉ có Bùi Mặc mới được chạm vào.
Sát muối vào tim người ta xong lại quay ra đùa trêu nhau như không có chuyện gì, đều là người cùng cảnh ngộ những bọn họ lại không có chút lòng người nào.