Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Quy hồn - Tuyệt Ca

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

"Tiểu muộn ngốc, tiểu muộn ngốc..." Giọng nói cấp thiết của Du Thanh Vi vang lên ở bên tai Lộ Vô Quy.
Lộ Vô Quy theo phương hướng âm thanh truyền tới nhìn về phía Du Thanh Vi, nước mắt làm nhòe đường nhìn, nàng đưa tay lau, phát hiện trên tay dính đầy nước mắt.
Du Thanh Vi nhìn thấy Lộ Vô Quy tỉnh táo lại, thở phào nhẹ nhõm, hỏi: "Em làm sao vậy? Làm sao khóc thành như vậy?"
Lộ Vô Quy nói: "Ông Du cướp tạo hóa hóa rồng của Đại Bạch, Đại Bạch tức giận tìm ông chị liều mạng, khơi ra hồng thuỷ, bị ông em dùng bùa Thiên Cương thần lôi dẫn Thiên Lôi đánh chết. Nó bị chết thật thê thảm, sừng bị đánh không còn, thân thể bị đánh nát tan, vảy cũng cháy không còn..." Nghẹn ngào nói không thành tiếng.
Du Thanh Vi khiếp sợ nhìn Lộ Vô Quy, bị kinh hãi nói không ra lời, cô khó có thể tin mà nhìn về phía ông Du, há miệng, hồi lâu cũng không nói gì. Cô không muốn tin rằng ông của mình sẽ tạo nghiệt như vậy, nhưng cô tin tưởng Lộ Vô Quy, nghiệp chướng huyết chú trên người cô và người nhà cô càng làm cho cô không thể không tin.
Tạo hóa hóa rồng, mối thù sát thân, Du Thanh Vi cũng không biết phải làm thế nào để hóa giải mối thù này. Cô trầm mặc hồi lâu, giúp Lộ Vô Quy lau nước mắt, nói: "Đừng khóc." Đối với cô mà nói, bây giờ chỉ có thể là thuyền đến đầu cầu ắt sẽ thẳng*.
(*Thuyền đến đầu cầu ắt sẽ thẳng: mọi chuyện đến tận cùng rồi cũng êm xuôi.)
Lộ Vô Quy ôm lấy Ly Long Bát Quái Bàn, thước pháp Lượng Thiên, tiền đồng cùng la bàn Định Tinh, đi ra ngoài.
Du Thanh Vi thấy thế, nói với ông Du: "Ông nội, con đưa tiểu muộn ngốc về trước."
Ông Du giơ tay lên, nhẹ nhàng xua xua, nói: "Đi đi."
Dọc đường, Lộ Vô Quy đều ôm thật chặt Ly Long Bát Quái Bàn không hề buông tay, trong đầu đều là bộ dáng chết không nhắm mắt của Đại Bạch. Cô hỏi Lộ Vô Quy: "Em có chìa khóa nhà không?"
Lộ Vô Quy "Ừ" một tiếng, gật đầu.
Du Thanh Vi đưa Lộ Vô Quy về đến nhà, nhìn thấy Trang Hiểu Sanh chưa trở về, cô không yên lòng để Lộ Vô Quy ở nhà một mình, gọi điện thoại cho Trang Hiểu Sanh trước, nói là cô đưa Lộ Vô Quy về nhà rồi, bảo Trang Hiểu Sanh nếu như không có chuyện gì thì về sớm một chút. Cô thấy Lộ Vô Quy bỏ thước pháp, tiền đồng, la bàn ở trên ghế sô pha rồi mặc kệ, ôm Ly Long Bát Quái Bàn không biết để vào đâu, lúc thì đặt ở trên kệ TV, lúc thì đi vào phòng ngủ, chỉ chốc lát sau lại đi ra đặt ở trên kệ đồ cổ, cô nói: "Tôi xem tình huống vừa rồi, hình như hồn của Đại Bạch vẫn còn, hay là kiếm cái bàn thờ cúng bái cho nó?"
Lộ Vô Quy nói: "Nhà em không có bàn thờ." Nói xong, nàng móc ra viên ngọc trong Ly Long Bát Quái Bàn, lấy sợi dây đỏ treo lên, đeo ở trên cổ, nói: "Đại Bạch, ngươi đi ra từ điêu khắc Ly Long, vào trong viên ngọc này."
Du Thanh Vi kinh ngạc hơi há miệng, thầm nghĩ: "Nó chịu đi vào sao?" Vừa mới nghĩ xong, liền thấy một tia sáng trắng phi ra từ điêu khắc Ly Long, xoay một vòng trên không trung, đâm đầu vào ngọc trấn hồn bản mệnh của Lộ Vô Quy.
Lộ Vô Quy sờ sờ ngọc, hỏi: "Chật không?"
Ngọc trấn hồn bản mệnh trên cổ có ánh sáng trắng mờ mờ lóe lên hai lần.
Lộ Vô Quy nói: "Lóe hai lần, nghĩa là không chật." Nàng nói với Du Thanh Vi: "Em muốn lấy lại viên ngọc, chị cầm chiếc Bát Quái Bàn kia mà trấn thân." Nàng vừa dứt lời, trong viên ngọc trấn hồn bản mệnh phi ra một tia sáng trắng rơi vào trên Ly Long Bát Quái Bàn hóa thành một con giao long nhỏ dài hơn xích, không sừng, có râu, có bốn chân, tạo dáng uy hiếp.
Lộ Vô Quy nói thầm trong lòng: "Oan có đầu nợ có chủ, lúc Du Đạo Pháp làm chuyện xấu thoạt nhìn tuổi tác chỉ lớn bằng mình, khi đó con trai của ông ấy còn chưa sinh ra, cháu gái thì càng không có, hại ngươi không phải Du Thanh Vi. Ngươi đánh chết ông Du ta cũng không ngăn cản ngươi, nhưng tìm tới Du Thanh Vi thì không đúng lắm." Nhưng mà nghĩ đến vảy trắng trên người Du Thanh Vi là từ ông Du truyền xuống, không phải Đại Bạch trực tiếp gieo ở trên người cô ấy, trên người Du Thanh Vi mọc vảy trắng như thế nào đi nữa đều chỉ có thể nói là do ông Du sai, không thể nói là Đại Bạch sai. Đại Bạch không muốn cho Du Thanh Vi mượn Ly Long Bát Quái Bàn, là vì nó còn dùng đến, không muốn cho mượn cũng hợp tình hợp lí. Lộ Vô Quy suy nghĩ một chút, nói: "Đại Bạch, chúng ta không cho Du Thanh Vi mượn Ly Long Bát Quái Bàn, thế nhưng, ngươi muốn thì gây sự với ông Du, đừng gây sự với Du Thanh Vi, có được không?"
Đại Bạch nghiêng đầu nhìn Lộ Vô Quy, con mắt giống như lục ngọc lộ ra nghi hoặc.
Lộ Vô Quy nói: "Là ông Du hại chết ngươi, không phải Du Thanh Vi, khi ông ấy hại ngươi thì cha của Du Thanh Vi còn chưa sinh ra."
Đại Bạch ngẩng đầu lên liếc nhìn Lộ Vô Quy, vẻ mặt đó tràn đầy không vui và không đồng ý.
Lộ Vô Quy nghiêng đầu liếc nhìn Đại Bạch, không nói gì mà cùng Đại Bạch mắt to trừng mắt nhỏ.
Tuy nói hai đứa không phải đồng loại, nhưng vẻ mặt lại giống nhau một cách thần kỳ.
Du Thanh Vi nhìn thấy ánh mắt và vẻ mặt khi Lộ Vô Quy và Đại Bạch nhìn nhau chằm chằm, theo bản năng mà nghĩ thầm: "Tiểu muộn ngốc cùng Đại Bạch mới là ruột thịt đi."
Lộ Vô Quy cùng Đại Bạch giằng co, không ai nhường ai.
Mãi đến khi tiếng mở cửa vang lên, Đại Bạch mới bị kinh động. Nó hóa thành một tia sáng trắng hạ xuống bên hông Lộ Vô Quy, nhấc lên đuôi dường như muốn quấn lấy Lộ Vô Quy, kết quả không đủ dài, không quấn được. Nó ló đầu đánh giá Lộ Vô Quy từ trên xuống dưới một vòng, cuối cùng quấn ở trên cổ tay của Lộ Vô Quy. Độ dài thân hình của nó vừa vặn đủ quấn quanh cổ tay Lộ Vô Quy một vòng. Nó quấn lấy sau đó hóa thành một hình xăm Ly Long trắng như tuyết.
Lộ Vô Quy tò mò sờ sờ, làn da sờ vào có cảm giác mượt mà, nếu như không phải nhìn thấy trên người Đại Bạch phát ra ánh sáng trắng lờ mờ, nàng thậm chí tưởng rằng mình xăm lên hình xăm đẹp đẽ.
Trang Hiểu Sanh đẩy cửa đi vào, nhìn thấy Du Thanh Vi, hô một tiếng: "Du tổng", hỏi: "Làm sao cô biết tôi muốn mua xe?"
Du Thanh Vi kinh ngạc nhìn chị một cái, có phần bất ngờ kêu lên: "Cô mà chịu mua xe á?" Cô đánh giá Trang Hiểu Sanh từ trên xuống dưới, lại ló đầu nhìn ra bên ngoài, nói: "Mặt trời không có mọc đằng Tây chứ?"
Lộ Vô Quy nhìn thấy Trang Hiểu Sanh trở về, Đại Bạch trên cổ tay nàng tò mò ngẩng đầu lên muốn nhìn chị Hiểu Sanh, nàng sợ Đại Bạch dọa chị Hiểu Sanh sợ, mau chóng vỗ một cái đè trở lại.
Trang Hiểu Sanh nói: "Tối hôm qua phí thuê xe của tôi đã hơn ba trăm, bằng với chi phí đi lại một tháng của tôi hồi trước. Mỗi ngày đi làm chen chúc tàu điện ngầm với sáu đồng biến thành một trăm đồng gọi taxi đi đi về về, một tháng chí ít hai ngàn sáu, hơn nữa ngài thỉnh thoảng bắt cóc Nhị Nha làm tôi phải đi đón người, chi phí tính một tháng ít nhất phải bốn ngàn."
Du Thanh Vi đã hiểu. Cô đứng dậy, nói: "Được rồi, cô về rồi, tiểu muộn ngốc trả lại cho cô." Cô quay sang nói với Lộ Vô Quy: "Tiểu muộn ngốc, cảm ơn." Cô lại liếc nhìn cổ tay được Lộ Vô Quy che lại, nói: "Bất kể nói thế nào, giết người đền mạng, thiếu nợ thì trả tiền, đây là chuyện thiên kinh địa nghĩa. Có điều, nếu có biện pháp bổ cứu*, tôi hi vọng hãy cho nhà họ Du một cơ hội." Cô xong nói, đóng cửa lại, đi mất.
(*bổ cứu: bổ sung sửa chữa sai lầm.)
Trang Hiểu Sanh hỏi Lộ Vô Quy, nói: "Nói cái gì, sao chị nghe không hiểu."
Lộ Vô Quy không lên tiếng.
Trang Hiểu Sanh thấy Lộ Vô Quy không nói, cũng không truy hỏi. Chị nhìn thấy Lộ Vô Quy cầm đồ về, liền đi tìm cái ba lô cất đồ vào cho Lộ Vô Quy. Khi cất đến Ly Long Bát Quái Bàn, tò mò liếc nhìn, nói: "La bàn này chế tạo rất tinh xảo, hình như trước đây chưa từng thấy, cũng là của em?"
Lộ Vô Quy liếc nhìn Trang Hiểu Sanh nói: "Đó không phải la bàn, đây là Bát Quái Bàn, la bàn có kim chỉ nam, la kinh, Bát Quái Bàn không có."
Trang Hiểu Sanh "Ồ" một tiếng, liền cất vào trong ba lô cho Lộ Vô Quy, nói: "Chị để ở phòng ngủ cho em." Chị xem thời gian, nói: "Đi thôi, ra ngoài ăn cơm."
Lộ Vô Quy giấu tay ở phía sau theo Trang Hiểu Sanh ra ngoài. Sau khi nàng tiến vào thang máy, hỏi: "Chị Hiểu Sanh, có phải nuôi em rất tốn tiền không?"
Trang Hiểu Sanh liếc nhìn Lộ Vô Quy, nói: "Yên tâm đi, tiền lương tám ngàn đồng mỗi tháng của em ở chỗ chị, đủ cho chị ăn uống ngon lành mà nuôi em."
Lộ Vô Quy ngẫm nghĩ, nói: "Lần trước em đi âm, dẫn theo mấy cục tạ, được tính là ngoại vụ, em phải nói với Du Thanh Vi để chị ấy tính tiền thưởng cho em."
Trang Hiểu Sanh bỗng nhiên tỉnh ngộ, nói: "Thảo nào đang yên đang lành cô ấy lại phân xe cho em." Lại xoa xoa đầu Lộ Vô Quy, nói: "Lúc chiều, Tiểu Đường cầm thẻ căn cước của chị đi làm thủ tục. Chị điều tra, xe này giá vốn cũng phải gần trăm vạn." Qua chuyện lần trước Lộ Vô Quy "đi âm" kiếm lời về một gian nhà, đối với chuyện lại kiếm thêm được một chiếc xe sang, chị chỉ có thể vui mừng Nhị Nha nhà chị kiếm tiền thật siêu.
Lộ Vô Quy hỏi: "Xe gì?"
Trang Hiểu Sanh dẫn Lộ Vô Quy ra thang máy, đi tới bãi đậu xe dưới lòng đất, mở xe ra, nói: "Đó, cái này."
Lộ Vô Quy ngẩng đầu lên đánh giá chiếc xe từ đầu tới đuôi, không thấy xe này đẹp bằng xe của Du Thanh Vi. Nàng "Ồ" một tiếng, ngoan ngoãn ngồi vào trên ghế sau.
Lúc ăn cơm, Trang Hiểu Sanh bỗng nhiên nhìn thấy trên tay Lộ Vô Quy có thêm một hình xăm rồng màu trắng, chị kinh ngạc hỏi: "Khi nào thì em xăm hình?"
Lộ Vô Quy nhẹ nhàng đáp lại: "Đây không phải hình xăm."
Trang Hiểu Sanh sững sờ mà liếc nhìn Lộ Vô Quy, cô nghĩ đến nghề mà Lộ Vô Quy đang làm, hỏi: "Em đừng nói với chị đây là linh thể gì đó bám vào người chứ?"
Lộ Vô Quy kinh ngạc nói: "Chị Hiểu Sanh, làm sao chị biết?"
Trang Hiểu Sanh nắm lên cổ tay của Lộ Vô Quy tỉ mỉ mà xem xét Đại Bạch phía trên, hỏi: "Giao long? Hay là rồng?"
Lộ Vô Quy nghĩ một hồi, nói: "Giao long thì phải?"
Trang Hiểu Sanh thầm nghĩ: "Tại sao em không nói là Thanh Long?" Chị nói: "Ăn cơm."
Lộ Vô Quy "Ồ" một tiếng, vùi đầu ăn cơm, nàng nhìn thấy Đại Bạch lại ngẩng đầu lên, vội vàng một đũa đè lại trên đầu Đại Bạch, kết quả chưa đè được, Đại Bạch lập tức từ bên trong cổ tay lao ra, nhảy lên chiếc nồi canh bằng gốm sứ mới vừa bưng lên còn rất nóng, sau khi ở bên trong lăn một vòng, lại trở về trên tay Lộ Vô Quy. Trang Hiểu Sanh uống xong một bát canh nhỏ, bưng bát lên đi múc canh, đột nhiên phát hiện canh rong biển xương ức mới vừa rồi còn tràn đầy một nồi giờ chỉ còn lại rong biển cùng mấy mảnh xương vụn. Chị khiếp sợ nhìn về phía Lộ Vô Quy.
Lộ Vô Quy vội vàng đè lại Đại Bạch trên tay, nói thầm trong lòng: "Ngươi không sợ bị bỏng chết à." Nàng không dám nhìn Trang Hiểu Sanh, cúi đầu đến rất thấp, mặt cũng sắp vùi vào trong bát.
Trang Hiểu Sanh nào còn không hiểu. Chị thấy Lộ Vô Quy như vậy, đành phải giả bộ không nhìn thấy bất cứ thứ gì, giơ tay gọi nhân viên phục vụ gọi thêm một suất canh.
Ban đêm giờ Tý, Lộ Vô Quy nằm bò ở trên giường, Đại Bạch quấn quanh viên ngọc trên cổ nàng, một người một giao đang ngủ say.
Bỗng nhiên, Đại Bạch như là cảm giác tìm được cái gì, lập tức ngẩng đầu lên, nhìn ra phương hướng hành lang ngoài phòng, ngay sau đó vảy toàn thân đều bị dựng lên, bộ dáng nổi giận phừng phừng.
Lộ Vô Quy nghe thấy có tiếng gió, mở ra đôi mắt còn buồn ngủ, thấy vảy của Đại Bạch đều dựng lên, cái vảy dựng thẳng lên run rẩy, phát ra tiếng gió vun vút, mắt nhìn chằm chằm cái gì, bộ dáng như là có thâm cừu đại hận.
Ngay sau đó, nàng chợt nghe thấy tiếng của Du Thanh Vũ: "Chị, mở cửa đi, là em, em là thanh vũ." Giọng nói đó bay bổng vô cùng âm u khủng bố.
Lộ Vô Quy kinh hãi đến hoàn toàn không còn buồn ngủ, lập tức ngồi vụt dậy, cách tường cũng có thể nhìn thấy một luồng khí đen hình người ở ngoài cửa nhà Du Thanh Vi. Hình như nó không vào được, ở ngay cửa mà gọi, còn không ngừng quanh quẩn ở trên hành lang, dường như đang tìm nơi vào nhà.
Lộ Vô Quy cảm thấy vô cùng kỳ quái. Không phải Du Thanh Vũ bị oan nghiệt quấn quanh người sao? Cha hắn ôm hắn đi ra ngoài, thế mà hồn của hắn còn có thể trốn ra được? Còn khí đen khắp người, khí đen kia còn không phải là quỷ khí sao! Lộ Vô Quy cảm thấy cực kỳ quái, nàng cúi đầu nhìn Đại Bạch, chỉ thấy Đại Bạch trông như muốn nhào tới đánh bất cứ lúc nào.
Nàng hỏi: "Đại Bạch, dáng vẻ quỷ bây giờ của Du Thanh Vũ là ngươi làm?"
Đại Bạch đầu tiên là liếc mắt nhìn nàng một cái, sau đó, lắc đầu, sau đó, tiếp tục dựng lên vảy khắp người.
Nàng lại hỏi: "Đại Bạch, bây giờ Du Thanh Vũ là tình huống thế nào?"
Đại Bạch lại cho nàng một ánh mắt "Ta làm sao mà biết được", sau đó dựng vảy.
Khắp người nó dựng thẳng vảy khiến Lộ Vô Quy nổi hết cả da gà, nàng nhấc tay, vuốt xuôi vảy cho nó, kéo qua chăn, ôm Đại Bạch, nói: "Ngủ đi." Dù sao chỉ cần Du Thanh Vi không mở cửa thì Du Thanh Vũ sẽ không vào được. Nàng mặc kệ chuyện của mấy người Miệng Không Lưu Đức và Du Thanh Vũ.
"Chị, mở cửa đi, em là Thanh Vũ."
"Chị, em thật khó chịu, chị mở cửa đi."
"Chị, em có chuyện nói với chị."
Du Thanh Vi không mở cửa, Du Thanh Vũ liền gọi cửa hoài. Mấu chốt là giọng điệu của hắn yếu ớt ngân dài quỷ khí âm trầm, tại đêm hôm khuya khoắt làm người ta sợ hãi vô cùng.
Tiếng bật đèn vang lên trong phòng Trang Hiểu Sanh, không lâu sau, Trang Hiểu Sanh đến gõ cửa Lộ Vô Quy, hỏi: "Nhị Nha, ngoài phòng có tiếng động gì phải không?"
Lộ Vô Quy nói: "Chị nghe được?"
Trang Hiểu Sanh nói: "Luôn nghe thấy tiếng gọi như có như không, nhưng khi cẩn thận nghe thì lại không nghe rõ. Không phải em làm nghề kia sao? Bên ngoài phải chăng có cái gì bất thường?"
Lộ Vô Quy nói: "Du Thanh Vũ đến rồi, ở bên ngoài gọi cửa nhà Du Thanh Vi." Nàng đột nhiên cảm thấy không đúng. Chị Hiểu Sanh dương khí nặng như vậy, theo như lẽ thường thì không thể gặp phải những điều này!
Giọng nói buồn bực của Du Thanh Vi từ sát vách vang lên: "Du Thanh Vũ, em có phiền hay không?"
Lộ Vô Quy lại ngồi dậy, nàng thay xong quần áo thật nhanh, từ trong ba lô lấy ra thước pháp, mở ra cửa phòng ngủ, đến cửa phòng khách, nghiêng tai nghe động tĩnh bên ngoài, đang nghĩ có nên ra ngoài xem xem hay không.
Đại Bạch sớm đã nằm nhoài trên góc cửa bên phải ló đầu nhìn ra ngoài, nghiêng đầu một cái, chui về ngọc bội trên cổ của Lộ Vô Quy — ngủ!
La kính


Bát Quái Bàn



Nhấn Mở Bình Luận