Nghe xong, Liễu Hạo Long tê liệt ngã xuống đất, mà Liễu Hiểu Kỳ ở bên thì khóc lóc thành tiếng.
“Được rồi, nếu đã cứu các người rồi, vậy tôi sẽ làm người tốt đến cùng”.
Diệp Viễn nói xong, tiện tay cắm mấy cây kim bạc vào người Liễu Thiên Kỳ.
Liễu Thiên Kỳ vốn chỉ còn một hơi thở, hiện giờ đã hồi phục sức sống bằng tốc độ cực kỳ nhanh.
“Đây… đây…”
Nhìn thấy cảnh này, mấy lão giả khiếp sợ nói không thành lời.
Không tới ba mươi giây, Diệp Viễn vung tay lên, mấy cây kim bạc kia liền biến mất không thấy.
Gần như cùng lúc đó, Liễu Thiên Kỳ cũng mở mắt.
Lúc này, ngoại trừ cơ thể có chút yếu ớt ra, Liễu Thiên Kỳ nhìn trông không khác gì một người bình thường.
Lúc này, Liễu Hạo Long và Liễu Hiểu Kỳ mới phản ứng lại.
Liễu Hiểu Kỳ vội vàng hỏi.
“Anh, anh cảm thấy thế nào?”
“Không sao, anh cảm thấy tốt hơn nhiều rồi!”
Liễu Thiên Kỳ nói xong, anh ta liền cung kính nói với Diệp Viễn.
“Đạ tạ ơn cứu mạng của anh!”
“Một cái nhấc tay mà thôi!”
Diệp Viễn từ tốn nói, sau đó dẫn theo Lâm Vãn Tình rời đi.
Lời này khiến nội tâm đám lão giả kinh hãi, bọn họ vừa mới kiểm tra vết thương của Liễu Thiên Kỳ, toàn thân kinh mạch đứt đoạn, chắc chắn phải chết.
Nhưng Diệp Viễn chỉ cần chưa đến một phút đã cứu sống Liễu Thiên Kỳ.
Đây đúng là phương pháp thần tiên!
Nhìn bóng lưng Diệp Viễn rời đi, nội tâm bọn họ hồi lâu vẫn không thể bình tĩnh.
“Một cường giả cảnh giới Thánh Giả, tuổi còn trẻ