Tất cả mọi người đều chìm trong chấn động, không ngờ lại có người dám đụng vào nhà họ Hứa đang nổi bật như thế.
Điều đó có thể nói là đụng đến râu hổ, không muốn sống nữa rồi.
Rất nhiều người biết rõ, với tính cách của nhà họ Hứa.
E rằng kẻ đánh Hứa Mặc sẽ nhanh chóng rơi vào sự trả thù điên cuồng của nhà họ Hứa.
Cùng lúc đó, trong một phòng tổng thống đầy xa hoa của khách sạn ở Sở Châu.
Hứa Mặc đầu quấn băng vải, như một con chó chết quỳ dưới đất.
Bên cạnh anh ta là một người đàn ông trung niên khác, người đó chính là bố của Hứa Mặc, là người nắm quyền nhà họ Hứa, Hứa Thiên Long.
Mà trên chiếc sô pha rộng rãi trước mặt hai người chính là Anderson.
Họ đang quỳ hai bên trái phải dưới chân Anderson.
Bấy giờ.
Sau lưng Anderson còn có hai cô gái với vòng eo vô cùng nhỏ nhắn.
Trước mặt anh ta có thêm bốn năm cô gái trẻ tuổi với dáng người nhỏ nhắn yêu kiều, bọn họ đang điên cuồng khoe khoang dáng người nóng bỏng của mình trong âm nhạc.
Sau một lúc lâu, khúc nhạc dừng lại, Anderson mới chuyển tầm mắt của mình từ mấy cô nàng đó sang Hứa Mặc.
“Chuyện đã làm tới đâu rồi?”
“Thật lòng xin lỗi anh Anderson, tôi thất bại rồi, tôi không ngờ tên rác rưởi đó lại ghê gớm đến vậy, tôi dẫn theo bao nhiêu người nhưng vẫn không thể đánh lại!”
Hứa Mặc quỳ dưới đất, vô cùng sợ hãi trả lời.
“Nói thế tức là mày không dẫn cô gái đó về đây cho tao hả?”, sắc mặt Anderson bỗng chốc trở nên âm u và lạnh lẽo.
“Phải!”, Hứa Mặc vô cùng kích động gật đầu.
"Lại đây!", Anderson vẫy tay với Hứa Mặc.
Anh ta như một con chó lết tới.
“Bốp!”
Thế nhưng vừa tới gần thì đã bị Anderson cho một đá vào mặt.
Răng giả vừa mới trồng trong bệnh viện chiều nay lại rơi xuống đất.
“Cái loại vô dụng như mày, bố mày nuôi mày có tác dụng gì? Chúng mày, giải quyết hai tên rác rưởi này rồi đem cho chó ăn đi!”
Sau khi Anderson ra lệnh, cửa phòng mở ra, hai tên da trắng vạm vỡ bước vào.
Hứa Mặc lập tức hoảng hốt, không ngừng dập đầu nói.
“Anh Anderson tha mạng, tha cho tôi đi, tôi thề nhất định sẽ đưa con nhỏ đó về cho anh!”
Hứa Thiên Long bên cạnh