“Bây giờ đại hội Võ Giả sắp bắt đầu, rất nhiều đệ tử vô danh muốn tranh thủ cơ hội này để tạo nên tên tuổi, khi đó trong đại hội sẽ có quyền lên tiếng hơn!”
“Ngoài khiêu chiến quyết đấu thì cũng có vài võ giả tiến hành quyết đấu sinh tử, tên như ý nghĩa, đó chính là quyết chiến sống còn!”
“Thật ra, trong thế giới của võ giả, giết hoặc bị giết đều là chuyện hết sức bình thường”.
“Có rất nhiều võ giả có mối thù sinh tử với nhau, nhưng lại kiêng dè thế lực sau lưng đối phương, vì thế họ sẽ chọn dùng cách này để báo thù!”
“Bọn họ cần đến Lục Phiến Môn để xin cấp phép, hơn nữa cũng ký kết giấy tờ tương ứng”.
“Khi đó, dưới sự giám sát của Lục Phiến Môn và các võ giả trong giới võ đạo, họ có thể tiến hành quyết chiến sống còn, cho tới khi một bên chết mới thôi”.
“Tất nhiên, đa số mọi người dù có thù sinh tử cũng sẽ không tiến hành loại quyết đấu sống còn này, bọn họ sẽ nghĩ hết mọi cách để dồn đối phương vào chỗ chết, chẳng hạn như ám sát hay đầu độc, hãm hại nay kia, bất kỳ thủ đoạn tồi tệ nào”.
Nghe xong lời Hứa Gia Di giải thích, nhóm Thẩm Tiểu Tiểu có chút thổn thức, thì ra thế giới võ giả này còn tàn khốc hơn cả thế giới bình thường.
Thẩm Tiểu Tiểu lại hỏi: “Vậy nếu như người kia không tiếp nhận khiêu chiến thì sao?”
“Đúng, có rất nhiều võ giả không tiếp nhận khiêu chiến đó, nhưng có vào võ giả tự đặt bản thân mình ở tít trên cao thì vẫn nhận”, Hứa Gia Di trả lời.
“Thế thì tại sao đại sư Cổ Thông Thiên kia không bí mật đi tìm tên họ Diệp kia để báo thù cho đồ đệ mình, mà lại muốn khiêu chiến, nhỡ đâu người ta không đồng ý khiêu chiến thì sao?”, Thẩm Tiểu Tiểu đã đưa ra một câu hỏi.
Hứa Gia Di lạnh lùng cười nói: “Đó là vì những cao thủ thành danh đã lâu như Cổ Thông Thiên tất nhiên sẽ khinh thường làm những chuyện như thế, bọn họ luôn để ý đến thanh danh của bản thân”.
“Bọn họ đưa ra lời khiêu chiến xem như cho Diệp Viễn kia chút thể diện”.
“Nếu tên Diệp Viễn kia không ngu ngốc thì sẽ ngoan ngoãn nhận lời khiêu chiến, nói không chừng đại sư Cổ còn tha cho anh ta một đường sống”.
“Nếu anh ta không chịu nhận lời khiêu chiến, thì anh ta chết là chuyện không có gì để nghi ngờ. Bởi vì có rất nhiều người muốn nịnh bợ đại sư Cổ, những người đó chắc chắn sẽ ra tay trước để đánh chết Diệp Viễn, lấy lòng đại sư Cổ”.
Lúc này, Diệp Viễn vẫn luôn im lặng lại cười lạnh.
“Ha ha, lời này tôi không dám gật bừa, bởi vì theo tôi biết thì Cổ Thông Thiên này xuất thân là tội phạm”.
“Khi còn trẻ chuyên giết người cướp của, chẳng có chuyện ác nào không làm, có thể nói là táng tận lương tâm”.
“Tuy cuối cùng có chút công lao giết địch giúp ông ta giữ được mạng”.
“Nhưng giang sơn dễ đổi bản tánh khó dời, tôi nghĩ người như thế chắc là mấy năm nay đã lén giết không ít người cướp không ít của, làm vô số chuyện táng tận lương tâm rồi”.
Nghe Diệp Viễn nói về Cổ Thông Thiên như thế, tim Tô Minh chợt hẫng một nhịp.
“Ranh con, anh chán sống rồi có đúng không, lại dám nói về đại sư Cổ như thế?”
Vẻ mặt Hứa Gia Di và Hứa Xương Thịnh cũng đầy tức giận, bấy giờ đang có rất nhiều võ giả ở đây, nếu lời Diệp Viễn nói bị ai nghe thấy thì hậu quả đó cả họ cũng không dám tưởng tượng.
Nhưng Diệp Viễn vẫn khinh thường nói.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!