Đồ đệ Cổ Thông Thiên dùng Sở Trung Nam để uy hiếp anh, có thể thấy đã chạm vào điều cấm kị của anh.
Diệp Viễn hừ lạnh một tiếng, bóng người anh lập tức biến mất, giây sau đó đã đứng trước mặt Cổ Nam Phi, đánh ra một chưởng.
Cổ Hạo Phi muốn đỡ theo bản năng, nhưng tốc độ của Diệp Viễn quá nhanh.
“Bộp!”
Một âm thanh vang lên, cơ thể Cổ Hạo Phi hóa thành một đám mây máu.
“Hạo à!”
Mắt Cổ Thông Thiên trừng như sắp nứt ra, Cổ Hạo Phi chính là đồ đệ mà ông ta thương yêu nhất, từ trước đến nay ông ta vẫn đối xử như con ruột của mình.
Thế mà bây giờ, đứa con đó đã bị một chưởng của Diệp Viễn hóa thành một cơn mưa máu.
Sao ông ta không nổi điên cho được.
“Diệp Viễn, tao liều mạng với mày!”
Cổ Thông Thiên quát lớn một tiếng, khí trong cơ thể bùng lên mạnh liệt, cả người cũng không ngừng phồng to.
Có thể thấy Cổ Thông Thiên cũng muốn tự bạo, muốn kéo Diệp Viễn chết cùng với mình.
Nhưng Diệp Viễn chỉ cười lạnh, một chưởng tùy ý đánh ra, luồng khí không ngừng tăng vọt của Cổ Thông Thiên cùng với cơ thể đang trương phồng lên như quả cầu xì hơi, lập tức khô quắt.
Tự bạo không thành công, Cổ Thông Thiên hoàn toàn tuyệt vọng.
“Ranh con, sư phụ tao chắc chắn sẽ không tha cho mày!”
Nói xong, Cổ Thông Thiên trực tiếp cắt đứt kinh mạch, ngã xuống đất chết.
“Hừ, hời cho ông quá!”
Diệp Viễn hừ lạnh một tiếng, tay anh vung lên, xác của Cổ Thông Thiên bỗng bốc lên một ngọn lửa cháy hừng hực.
Chẳng mấy chốc, xác Cổ Thông Thiên đã cháy trụi hết không còn gì.
Sau khi xác Cổ Thông Thiên hoàn toàn biến mất, trên mặt đất lại xuất hiện thêm một cuộn da dê.
Diệp Viễn tiện tay cầm cuộn da dê lên, cẩn thận quan sát một phen mới phát hiện bốn cuộn da dê ghép lại chính là một tấm bản đồ hoàn chỉnh.
Mà vị trí bản đồ ghi lại chính là bản đồ của hòn đảo nhỏ giúp anh có được truyền thừa của Quỷ Môn.
Điều này khiến Diệp Viễn khá kinh ngạc, anh cứ tưởng tấm bản đồ mình có chính là thứ duy nhất ghi lại truyền thừa của Quỷ Môn rồi.
Không ngờ bây giờ lại có được tấm bản đồ hoàn chỉnh.
“Cậu Diệp, cậu không sao chứ?”
Lúc này, Liễu Hạo Long đã đi tới.
Diệp Viễn lắc đầu: “Không sao, đội trưởng Liễu, chuyện ở đây phiền ông xử lý một chút!”
“Yên tâm!”
Liễu Hạo Long vỗ ngực bảo đảm.