Lần này, tất cả mọi người đều kinh ngạc ngay tại chỗ.
“Người này chính là cậu Sở Vân Phi của nhà họ Sở, ông tổng khách sạn Hào Đình!”
Mặc dù Sở Vân Phi khiêm tốn, rất nhiều người chưa từng gặp qua Sở Vân Phi, nhưng đại danh của Sở Vân Phi lại được nhiều người biết.
Suy cho cùng Sở Vân Phi chính là cậu cả của một trong số ít những gia đình giàu có nổi tiếng ở Giang Bắc, không quần áo lụa là và vô đạo đức giống như một vài cậu ấm nhà giàu khác.
“Khả năng anh ta chính là cậu Sở Vân Phi!”
Mà lúc này, Hồ Vĩ và Từ Văn sững sờ tại chỗ.
Đương nhiên bọn họ cũng biết đại danh của Sở Vân Phi.
Nhân vật như vậy bọn họ vốn không thể tiếp xúc đến.
Nhưng không ngờ, cậu ấm nhà giàu như Sở Vân Phi lại là bạn của Diệp Viễn.
Hơn nữa bọn họ cũng nhìn ra, Sở Vân Phi dường như rất cung kính với Diệp Viễn, còn xưng hô với Diệp Viễn là anh.
Vậy chứng tỏ thân phận và địa vị của Diệp Viễn chắc chắn lợi hại hơn Sở Vân Phi.
Mà bọn họ còn muốn ra tay với bạn gái của nhân vật lớn Diệp Viễn này.
Nghĩ đến đây, hai người chỉ cảm thấy có một luồng khí lạnh xuất hiện từ lòng bàn chân, trong nháy mắt truyền khắp cả người.
“Anh Diệp, là người của tôi tự cao tự đại đã xúc phạm đến anh, mong anh Diệp thứ lỗi, tôi xin nhận lỗi với anh và bạn gái anh!”
Nói xong, giám đốc mặt đầy mồ hôi cúi người với Diệp Viễn.
Nhưng Diệp Viễn lạnh lùng nói: “Không cần, tôi chỉ là một tên giao hàng nhỏ bé, không nhận nổi lời xin lỗi của anh!”
“Người của anh nói tôi không mua nổi quần áo ở đây, hôm nay tôi muốn cho cô ta xem cuối cùng tôi có mua nổi quần áo ở chỗ các anh hay không”.
Nói xong, Diệp Viễn lấy ra một tấm thẻ ngân hàng.
Lúc lấy thẻ ra, tấm thẻ VIP của Lâm Vỹ Phong bị rơi xuống đất.
Tên quản lý đang cúi người lập tức nhìn thấy chữ “VIP” lấp lánh ánh vàng trên tấm thẻ.
Sau khi nhìn thấy chữ đó, tên quản lý sợ đến quỳ thẳng xuống đất.
Bởi vì buổi sáng, tất cả nhân viên quản lý cấp quản lý trở lên của các chi nhánh bọn họ đều được Lâm Vỹ Phong triệu tập mở cuộc họp.
Trong cuộc họp, ông cụ Lâm, gia chủ nhà họ Lâm nhiều năm không xuất hiện đích thân chủ trì cuộc họp và dặn dò tất cả mọi người.
Bắt đầu từ hôm nay, tất các các chi nhánh, khi gặp người có thẻ VIP, đặc biệt là người họ Diệp.
Tất cả bọn họ đều phải nghênh đón với thái độ lịch sự tiêu chuẩn nhất.
Sau khi anh ta họp xong, lập tức quay về, muốn thông báo chuyện này cho tất cả nhân viên.
Không ngờ mình vừa quay về đã nhìn thấy tấm thẻ VIP, hơn nữa người này còn họ Diệp.
Không cần nghĩ, quản lý liền biết, người này chính là anh Diệp mà ông cụ Lâm nói.
Còn bây giờ, người mà ông cụ Lâm cũng phải đối xử cung kính bị nhân viên cấp dưới của mình chọc giận.
Nghĩ đến đây, toàn thân quản lý không nhịn được run lên.
“Anh Diệp, xin lỗi, là lỗi của tôi, đều là lỗi của tôi, là tôi dạy bảo không nghiêm khắc, xin anh thứ lỗi cho tôi!”
Quả lý vô cùng sợ hãi không ngừng dập đầu trước Diệp Viễn.
“Trời ơi, đó là… đó là thẻ VIP của nhà họ Lâm!”
Lúc này có người nhận ra tấm thẻ VIP của nhà họ Lâm rơi dưới đất.
“Thẻ VIP nhà họ Lâm? Thế là sao?”
Đương nhiên, cũng có những người không hiểu thẻ VIP của nhà họ Lâm nghĩa là thế nào.