Lý Diễm vội vàng trả lời: “Người này chính là một nhân viên giao hàng thối tha cực kỳ dối trá, cậu đừng nhìn quần áo bọn họ mặc, thật ra đều là đồ giả đấy!”
“Đúng rồi, Phi Nhi, vừa rồi Vương Vũ Hàm còn nói, Phùng Tiêu Tiêu này được đại sư Anweier ký hợp đồng, muốn thay cậu trở thành người mẫu riêng của đại sư Anweier, cậu nói xem đúng là buồn cười không thể buồn cười hơn!”
“Ha ha, đúng là buồn cười!”, Liễu Phi Nhi cười lạnh một tiếng.
Nói xong, Liễu Phi Nhi chẳng buồn quan tâm đến Diệp Viễn và Phùng Tiêu Tiêu.
Sau khi biết được thân phận của Diệp Viễn, cô ta liền cảm thấy Phùng Tiêu Tiêu không bằng mình.
Người đàn ông của mình chính là Lý Hồng Đào, mà Phùng Tiêu Tiêu lại vớ phải một nhân viên giao hàng.
Giữa hai người, một trên trời một dưới đất, hoàn toàn không thể so sánh.
“Tôi nói này Phùng Tiêu Tiêu, cậu mau dẫn bạn trai giao hàng thối tha này của cậu ra ngoài đi, không khí ở đây bị anh ta làm cho ô nhiễm rồi!”
Lúc này, Lý Diễm phách lối đến trước mặt Phùng Tiêu Tiêu, mặt đầy khinh bỉ nhìn hai người nói.
“Ha ha, tôi thấy cái mồm của cô mới khiến không khí ô nhiễm đó!”, Diệp Viễn lạnh lùng nói.
“Mẹ kiếp, con mẹ nó anh nói ai thối mồm! Mồm anh mới thối ấy, con mẹ nó cả nhà anh thối mồm hết đi!”, Lý Diễm khó chịu gào rống lên.
“Bốp!”
Diệp Viễn trực tiếp tát vào mặt Lý Diễm.
Tát cho cô ta quay hai vòng tại chỗ.
“Con mẹ nó chứ, dám đánh bà, bà xé xác mày!”
Lý Diễm sửng sốt, lập tức giống một người đàn bà đanh đá, giương nanh múa vuốt xông về phía Diệp Viễn.
“Bốp!”
Diệp Viễn lại giáng một cái tát xuống, đánh Lý Diễm ngã nhào ra đất, răng còn rớt mấy cái.
“Mẹ nó chứ, mày lại dám đánh à!”
Lập tức, Chu Vĩ và mấy người đàn ông liền xông tới.
“Ầm ầm ầm…”
Diệp Viễn chỉ đá vài cước đơn giản, đạp mấy người ngã xuống đất.
Lúc này, cửa phòng VIP được người ta đẩy ra.
Đám vệ sĩ của Liễu Phi Nhi nghe thấy động tĩnh cũng xông vào.
“Cô Liễu, xảy ra chuyện gì vậy?”
Liễu Phi Nhi chỉ vào Diệp Viễn lạnh lùng nói.