Điều đó khiến lửa giận trong lòng Vương Phương bùng lên ngút trời, hôm nọ Lâm Thiên Hùng nói Lý Thiên Vũ chính là phúc tinh của nhà họ Lâm.
Vì cái cơ hội đó, cuối cùng bọn họ cũng ép cái tên sao chổi Diệp Viễn phải ly hôn với Lâm Phi Phi.
Sau đó có thể đến với phúc tinh của nhà họ Lâm, đến với cậu ấm nhà giàu Lý Thiên Vũ.
Mà đêm qua, đôi bên đã đặt ra hôn sự giữa Lâm Phi Phi và Lý Thiên Vũ.
Vương Phương muốn nhờ vào Lý Thiên Vũ giúp vực dậy nhà họ Lâm, trở thành gia đình giàu có ở Giang Châu.
Lại không ngờ được rằng, hôm nay lại nghe tin Lâm Phi Phi mang thai con Diệp Viễn.
Chuyện này mà để Lý Thiên Vũ biết thì tiêu tùng mất.
Đến lúc đó, Lý Thiên Vũ không cưới Lâm Phi Phi nữa, giấc mộng nhà giàu của bà ta cũng hoàn toàn vỡ nát, e là khi đó còn phải gánh chịu lửa giận của Lâm Thiên Hùng và cả nhà họ Lâm.
Để Lý Thiên Vũ không biết được chuyện này, Vương Phương đã tức tốc chạy đến bệnh viện, muốn Lâm Phi Phi phá bỏ đứa bé.
Không ngờ bọn họ vừa đến bệnh viện đã trông thấy Diệp Viễn, bà ta nghĩ rằng Diệp Viễn đã biết Lâm Phi Phi mang thai con mình.
Thế nên mới đến bệnh viện hỏi thăm Lâm Phi Phi đang kiểm tra trong đó.
Đối mặt với Vương Phương đang nhào tới, Diệp Viễn chỉ hung hăng cho bà ta một cái tát thật mạnh.
Vương Phương bị một cái tát đánh ngã xuống đất, đau đến mức la oai oái chửi bậy.
“Khốn nạn, tao liều mạng với mày!”
Lâm Hải nhìn thấy vợ mình bị đánh thì lập tức nổi giận.
Giơ tay lên đánh về phía Diệp Viễn.
“Bố, mẹ, Oánh Oánh, sao mọi người lại đến đây!”
Nhưng đúng lúc này, Lý Thiên Vũ ôm lấy Lâm Phi Phi từ trong bệnh viện bước ra.
Lâm Oánh Oánh thấy Lý Thiên Vũ cũng ở đây bèn vội vàng kéo Lâm Phi Phi qua một bên để giải thích.
Biết được nguyên nhân, Lâm Phi Phi vội vàng nói.
“Bố, mẹ, mọi người hiểu lầm rồi, con không mang thai đứa nhỏ của thứ rác rưởi Diệp Viễn này, mà là con của Thiên Vũ!”
Lâm Phi Phi không dám kể cho người nhà