“Ngày may chúng ta cũng đến tìm cậu Lâm, dù phải trả cái giá đắt đến mức nào cũng phải dỗ cho cậu ấy đồng ý tha thứ!”
Thật ra khi ông cụ Lâm biết được thuốc của Diệp Viễn có tác dụng nghịch thiên như thế, lòng ông ta cũng hối hận biết bao nhiêu.
Nhưng chuyện đã vậy rồi, ông ta có hối hận cũng có thể làm được gì, bây giờ đành phải nghĩ hết mọi cách để cầu xin Diệp Viễn tha thứ thôi.
“Mặt khác, không được tiết lộ chuyện này cho bất kỳ ai!”
Ông cụ Lâm biết rất rõ, nếu chuyện này lọt ra ngoài cho mọi người cùng biết, thì e là Diệp Viễn sẽ trở thành cái bánh ngon, sau đó sẽ có rất nhiều cao nhân đến lấy lòng anh.
Đến lúc đó, nhà họ Lâm muốn tiếp cận anh lại càng khó.
“Rõ!”
……
Chuyển sang Diệp Viễn, anh và Sở Vân Phi về công ty của Anweier.
Bởi vì hai người cũng đã ký hợp đồng với công ty Anweier, ông ta đã quyết định trước tiên là tạo nên tên tuổi của hai người trong cuộc thi thiết kế lần này.
Sau đó lại mở đường cho họ bước vào giới giải trí.
Anweier cũng là người khá nôn nóng, hai người vừa mới đến công ty đã bắt đầu chụp ảnh tuyên truyền cho Phùng Tiêu Tiêu và Thư Uyển Nhi, họ không ngừng thử quần áo.
Mà hai người cũng vô cùng phối hợp, làm không biết mệt là gì.
Phùng Tiêu Tiêu là một sinh viên vừa tốt nghiệp và cũng chưa có công việc, có thể hợp tác với một ông lớn như Anweier, tất nhiên cô ta vô cùng xúc động.
Vì đây là lần đầu tiên Thư Uyển Nhi tiếp xúc với những thứ mới mẻ này nên nhìn đâu cũng tò mò, tất nhiên cũng đầy hào hứng.
Mà Diệp Viễn với Sở Vân Phi thì đành phải kiên nhẫn chờ hai người đến tận chiều.
Mãi đến tận tối, Anweier mới xác định được quần áo hai người sẽ mang đi thi, sau đó kích động mời mấy người Diệp Viễn ăn một bữa tiệc xa hoa.
Sau khi cơm no rượu say, Diệp Viễn lại đưa hai cô gái về biệt thự.
Thế nhưng khi bọn họ sắp về đến nơi thì Diệp Viễn chợt nhướng mày, dừng bước.
“Sao thế?”
Thấy Diệp Viễn đột nhiên dừng lại, Thư Uyển Nhi và Phùng Tiêu Tiêu đều thấy khó hiểu.
“Không có gì, xem một màn kịch hay thôi!”
Diệp Viễn mỉm cười, kéo hai cô gái ngồi xuống chiếc ghế đá cách đó không xa.
Sau khi ba người ngồi xuống, cổng biệt thự của Diệp Viễn bỗng nhiên vang lên âm thanh trầm đục.
Một ông lão đen gầy cùng với một thanh niên áo trắng đã tung hai chưởng vào nhau.
Sau đó cùng văng ra hai bên biệt thự.
“Soạt!”
Một bóng đen đã rơi xuống trước trận pháp của biệt thự.
Cách rất xa nhưng Diệp Viễn vẫn có thể thấy rất rõ, bóng đen kia là một ông lão.
“Không ngờ một Giang Châu nho nhỏ thế này lại có một nơi ngon nghẻ như thế!”