“Không nghe hiểu lời tôi nói sao?”
Tiếng nói của ông cụ Lâm vừa dứt, chú Lý ở bên cạnh chuẩn bị ra tay.
Ngọc Lâm Phong thấy vậy, khẽ cau mày, anh ta biết hôm nay nếu mình không quỳ xuống xin lỗi, e rằng sẽ không thể ra khỏi đây.
Tình thế bắt buộc, Ngọc Lâm Phong cũng xem như thức thời, trực tiếp quỳ xuống trước mặt Diệp Viễn, dập đầu.
“Xin lỗi”.
Nhưng Diệp Viễn cũng chẳng thèm nhìn Ngọc Lâm Phong.
Ông cụ Lâm ở bên cạnh lúc này nói.
“Cút đi!”
Lúc này Ngọc Lâm Phong mới đứng dậy, nhìn đám người ông cụ Lâm và Diệp Viễn, anh ta lạnh lùng nói.
“Ông cụ Lâm, hôm nay tôi ghi nhớ chuyện này rồi, đương nhiên tôi sẽ báo đúng sự thật cho ông nội tôi!”
Đương nhiên Ngọc Lâm Phong sẽ không chấp nhận khuất phục quỳ xuống xin lỗi ngày hôm nay.
“Tùy!”, ông cụ Lâm không quan tâm nói.
“Được! Sau này gặp lại!”
Nói xong, Ngọc Lâm Phong quay đầu rời đi.
Nhìn thấy bóng lưng đoạn tuyệt của Ngọc Lâm Phong, ông cụ Lâm biết, từ nay về sau nhà họ Lâm bọn họ sẽ hoàn toàn đứng đối lập với nhà họ Ngọc.
Nhưng đắc tội với một nhà họ Ngọc lại có thể tạo mối quan hệ tốt với nhân vật thần tiên Diệp Viễn, chuyện này có bảo ông ta chọn cả chục ngàn lần, ông ta cũng vẫn sẽ như vậy.
“Cậu Diệp, chuyện lúc trước đều là sai lầm của cháu gái tôi, tôi thay mặt đứa cháu gái không ra hồn này xin lỗi cậu”.
Nói xong, ông cụ Lâm lại một lần nữa khom lưng với Diệp Viễn.
“Cậu Diệp, tôi đã bày tiệc rượu ở tửu lầu này, muốn mời cậu, mong cậu Diệp đừng từ chối”.
Lần này, Diệp Viễn cũng không từ chối.
Dưới sự chỉ dẫn của ông cụ Lâm, mọi người đi đến một gian phòng vô cùng sang trọng trên tầng ba.
Trong phòng đã chuẩn bị xong rượu và đồ ăn.
Lâm Hùng Phi mời Diệp Viễn ngồi vào vị trí chính, sau đó rót đầy rượu cho mình.
Đi đến trước mặt Diệp Viễn, cung kính nói: “Cậu Diệp, trước tiên cảm kích ơn cậu cứu mạng tôi và cháu trai tôi, một ly này tôi uống cạn, cậu cứ tùy ý!”
Nói xong, Lâm Hùng Phi ngửa đầu, uống cạn sạch một hơi ly rượu đầy.
Ngay sau đó lại rót ly thứ hai.