Thậm chí còn bảo ông ta chủ động giao đơn thuốc, điều này khiến sắc mặt Liễu Khánh Phi có chút khó coi.
“Sao vậy? Không muốn?”
Sắc mặt Thượng Quan Thiên Thần lập tức rét lạnh, khí thế trên người lại tản ra.
“Không phải, không phải!”, Liễu Khánh Phi vội vàng lắc đầu.
Liễu Khánh Phi biết rõ Thượng Quan Thiên Thần này chính là người đứng đầu trong thế hệ trẻ nhà Thượng Quan.
Ở thủ đô, ngoài một vài yêu nghiệt như Tiêu Thiên Minh nhà họ Tiêu ra, trong thế hệ trẻ đồng lứa gần như có rất ít người dám chọc đến người này.
Đừng nói là thế hệ trẻ đồng lứa, dù là người của một vài gia tộc lớn, nhìn thấy Thượng Quan Thiên Thần cũng phải nể mặt mấy phần.
“Không dám thì ngoan ngoãn cầm đơn thuốc đến, tôi đỡ phải ra tay!”
Thượng Quan Thiên Thần nói xong, sức mạnh kia liền áp chế xuống người Liễu Khánh Phi.
Liễu Khánh Phi chịu đựng áp chế trên người, vội vàng nói: “Cậu Thượng Quan, đơn thuốc này không phải của tôi, là của cậu Diệp ở Giang Châu chúng tôi”.
“Chắc hẳn cậu cũng biết, mấy ngày nay cậu Diệp nổi tiếng ở Giang Bắc, ngay cả cao thủ như đại sư Cổ Thông Thiên cũng chết trên tay cậu ấy, nếu tôi tùy tiện giao đồ cho cậu, đến lúc đó cậu Diệp trách tội, tôi không gánh nổi!”
Liễu Khánh Phi không đắc tội nổi Thượng Quan Thiên Thần và Tiêu Thiến Thiến, vì vậy ông ta chỉ có thể lấy ra danh tiếng của Diệp Viễn, hy vọng có thể khiến Thượng Quan Thiên Thần và Tiêu Thiến Thiến kiêng kỵ.
“Hừm, một tên phế vật mà thôi, ông lại còn lấy hắn ra hù dọa tôi, nói thật cho ông biết, tên chó má Diệp Viễn mà ông ỷ lại lúc này hoặc là đã thành chó của nhà họ Tiêu, hoặc là đi gặp Diêm Vương rồi”.
Thượng Quan Thiên Thần khinh thường nói, anh ta biết cao thủ như Á Bá ra tay, nếu Diệp Viễn kia không ngoan ngoãn chịu khuất phục trước nhà họ Tiêu, trở thành một con chó cho nhà đó.
Vậy thì kết cục chắc chắn sẽ chết.
Bởi vì nhà họ Tiêu không cho phép có yêu nghiệt như vậy tồn tại, ảnh hưởng đến địa vị của Tiêu Thiên Minh trong thế hệ trẻ nước Hoa Hạ.
Nghe xong, đám người Liễu Khánh Phi giật mình, không ngờ nhà họ Tiêu đã phái người đi tìm Diệp Viễn.
“Anh Thiên Thần, phí lời làm gì với mấy tên rác rưởi này, cứ giết chết bọn họ, cướp đơn thuốc đi, em còn muốn đi chơi nữa!”
Lúc này, Tiêu Thiến Thiến ở bên cạnh không nhịn được đã chủ động mở miệng.
“Được!”
Thượng Quan Thiên Thần đáp lại, một chưởng hung hãn đánh về phía đầu Liễu Khánh Phi.
Liễu Khánh Phi lập tức muốn tránh, nhưng phát hiện cơ thể không nhúc nhích được, ông ta đã bị sức mạnh kia của Thượng Quan Thiên Thần khóa kín.
Mắt thấy một chưởng kia của Thượng Quan Thiên Thần sắp đánh vào đầu mình, Liễu Khánh Phi đã hoàn toàn tuyệt vọng.
Đám người có mặt tại đây liền nhắm mắt, không đành lòng nhìn thấy cảnh tượng Liễu Khánh Phi chết thảm.
Nhưng ngay lúc một chưởng của Thượng Quan Thiên Thần cách đầu Liễu Khánh Phi chưa đến năm xentimet, đột nhiên dừng lại.
Bởi vì một bàn tay trắng nõn nắm cổ chặt cổ tay Thượng Quan Thiên Thần.
Chủ nhân của bàn tay trắng nõn này chính là Diệp Viễn vừa mới chạy tới.
Thượng Quan Thiên Thần theo bản năng muốn rút tay về, chỉ là vừa dùng sức liền phát hiện vẫn không nhúc nhích, cổ tay mình giống như bị sắt kẹp lấy.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!