Diệp Viễn suy nghĩ một lúc, cuối cùng gật đầu.
Tuy anh rất muốn nhận em gái, cho em gái biết anh vẫn còn sống, nhưng giống như Vũ Đông Thanh nói, nếu làm vậy, có thể sẽ gợi lên đoạn ký ức đau khổ của cô ấy.
Anh thương em gái, đương nhiên sẽ không để em gái chịu chút đau khổ nào.
“Đúng rồi, chú Vũ, chú vừa nói có người tìm em gái cháu, rốt cuộc bọn họ là ai?”
“Chuyện này, đợi sau này chú giải thích tỉ mỉ cho cháu! Bây giờ chúng ta đưa Tiểu Vũ về trước đã!”
Diệp Viễn gật đầu, nơi này cũng đúng là không phải nơi để nói chuyện.
Sau đó, Diệp Viễn nhẹ nhàng cõng Tiểu Vũ lên, còn Vũ Đông Thanh đưa Lâm Hàn Tuyết rời khỏi tầng thượng.
Khoảng nửa tiếng sau, mấy người đã đến khu nhà họ Lâm.
Vừa đến cổng của khu nhà họ Lâm, thì nhìn thấy Lâm Vỹ Phong đang lo lắng đứng ở cổng.
Diệp Viễn vừa xuống xe, Lâm Vỹ Phong không nhịn được hỏi.
“Anh Viễn? Con gái tôi không sao chứ?”
“Không sao, ông đưa vào nhà đi, nghỉ ngơi một đêm, ngày mai có thể tỉnh lại!”
Nhìn thấy con gái của mình nguyên vẹn lành lặn quay về, Lâm Vỹ Phong hoàn toàn nhẹ nhõm.
“Cảm ơn anh Diệp, cảm ơn anh Diệp!”
Lâm Vỹ Phong xúc động cứ muốn mời Diệp Viễn vào nhà, rất cảm kích ơn cứu mạng của Diệp Viễn.
Nhưng bây giờ Diệp Viễn chỉ muốn đoàn tụ vui vẻ với Vũ Đông Thanh, bèn từ chối thẳng.
Sau khi mấy người vừa rời khỏi khu nhà họ Lâm, Lâm Hàn Tuyết vốn hôn mê đột nhiên tỉnh lại.
“Hàn Tuyết, con có sao không?”, Lâm Vỹ Phong vội vàng hỏi.
“Bố, con không sao!”
Lâm Hàn Tuyết khẽ lắc đầu, muốn nói lại dừng mấy lần.
Đương nhiên Lâm Vỹ Phong nhìn ra hình như Lâm Hàn Tuyết có điều muốn nói.
Bèn hỏi: “Con sao thế, Hàn Tuyết?”
Lâm Hàn Tuyết lại do dự một lúc, cuối cùng vẫn lên tiếng: “Bố, bố biết anh Diệp là ai không?”
“Là ai?”
“Anh ta chính là người bị nhà họ Tiêu đuổi đi năm đó”.
Nghe xong, vẻ mặt Lâm Vỹ Phong lập tức biến sắc.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!