Lời Phạm Lợi Phong vừa dứt, mấy vệ sĩ áo đen sau lưng ông ta trong nháy mắt bao vây đám người Diệp Viễn.
“Anh, những người này cứ giao cho em, được không!”
Nhìn thấy mấy vệ sĩ này, Tiểu Vũ lập tức hưng phấn.
“Được!”
Diệp Viễn khẽ gật đầu, Tiểu Vũ lập tức xông về phía mấy vệ sĩ kia.
Mấy vệ sĩ thân thủ không biết tốt hơn gấp bao nhiêu lần những tên côn đồ kia.
Đáng tiếc, bọn họ đối mặt với Tiểu Vũ vẫn không đủ nhìn.
Chỉ thấy mấy cước của Tiểu Vũ đã khiến đám vệ sĩ này kêu thảm thiết ngã trên đất.
Phạm Lợi Phong nhìn thấy vệ sĩ mình dùng giá cao để thuê lại bị một đứa con gái đá mấy cái liền ngã, điều này khiến mí mắt ông ta giật loạn, nội tâm khiếp sợ.
Ông ta nhìn Tiểu Vũ xong mới lạnh lùng thốt lên.
“Chuyện hôm nay chúng tôi bị vu oan, người tôi đã mang đến rồi, có thể thả con trai tôi ra chưa?”
Diệp Viễn nhìn Thẩm Tư Phàm, anh ta đá cậu thanh niên kia đến trước mặt Phạm Lợi Phong.
Cảnh tượng này khiến trong mắt Phạm Lợi Phong lóe lên một tia sát ý.
Mà ánh mắt sát ý này không thoát khỏi mắt Diệp Viễn.
Anh lạnh lùng liếc nhìn Phạm Lợi Phong.
“Biết ông không cam lòng mà, quay về nói cho người đứng phía sau ông, mấy ngày nay bọn tôi đều ở đây, muốn báo thù thì cứ đến đây tìm chúng tôi!”