“Đại ca, tôi thật sự không biết, tôi chỉ phụ trách mua lại ngọn núi phía sau thị trấn giúp họ thôi. Về việc họ có mục đích gì, tôi không biết thật mà!”
Nhìn thấy dáng vẻ sợ hãi của Sử Hoành Đồ, Diệp Viễn cũng nhìn ra ông ta không nói dối.
Có lẽ ông ta thật sự không biết kế hoạch của tập đoàn Hạo Thiên, nhưng những lời của ông ta cũng cho anh biết một điều, kế hoạch của tập đoàn Hạo Thiên chắc chắn có liên quan đến ngọn núi ở phía sau thị trấn.
Dù sao bây giờ ngọn núi đó cũng sắp bị mua lại, chỉ cần giữ được nó, kiểu gì anh cũng gặp được người của tập đoàn Hạo Thiên.
“Nếu đã như vậy thì ông có thể đi chết được rồi!”
Nói xong, Diệp Viễn đột nhiên giẫm mạnh chân đạp gãy xương sườn của Sử Hoành Đồ, cây xương sườn đó đâm xuyên qua tim ông ta.
Không ngờ Diệp Viễn lại dám giết Sử Hoành Đồ, điều này khiến cả đám người phủ nha tỉnh Tiềm Long đều thay đổi sắc mặt.
Nhưng không ai dám nói gì cả, bởi vì thực lực của Diệp Viễn khiến họ không dám lên tiếng.
Lúc này Diệp Viễn không để ý đến bất kỳ ai nữa, thay vào đó là bước tới bên cạnh Lâm Vãn Tình.
Anh hỏi thêm lần nữa.
“Tại sai lại muốn gạt anh?”
“Em xin lỗi, Diệp Viễn, em không cố ý dối gạt anh. Em… Em chỉ muốn được xứng đôi với anh, vì vậy nên em mới gia nhập Lục Phiến Môn. Em không muốn trở thành gánh nặng của anh!”
Sau khi biết được lý do Lâm Vãn Tình gạt mình, Diệp Viễn hơi bất đắc dĩ.
“Cô gái ngốc, sao em có thể là gánh nặng của anh được. Còn nữa, em muốn học gì, anh có thể dạy cho em. Đám người Lục Phiến Môn rác rưởi này không thể dạy em được đâu!”
Lời này của Diệp Viễn khiến đám người Lục Phiến Môn thay đổi sắc mặt.
Nhưng họ phải công nhận rằng những gì anh nói đều là sự thật.
So với Diệp Viễn, thực lực của họ hoàn toàn không đáng nhắc tới, đúng là rác rưởi.
Mà Lâm Vãn Tình là bạn gái của Diệp Viễn, với năng lực của họ, quả thật không đủ tư cách dạy cô ta điều gì cả.