Kiếm Vô Nhai có chút không cam lòng nhắm hai mắt lại.
Nhưng anh ta chờ rất lâu vẫn không cảm nhận được cơn đau đớn truyền đến.
Anh ta theo bản năng mở mắt, sau đó kinh ngạc nhìn thấy.
Thanh giáo dài này bị Diệp Viễn nắm trong tay.
Sau đó lại nhìn thấy Diệp Viễn cầm giáo dài đâm về phía trước.
“Rào!”
Có một tiếng động nhỏ, giống như âm thanh của thứ gì đó bị vỡ.
Trong nháy mắt âm thanh này vang lên, Kiếm Vô Nhai liền cảm thấy cơ thể khôi phục tự do.
“Sao có thể?”
Lão giả đứng cách đó không xa nhìn thấy Diệp Viễn dễ dàng phá hỏng khí vực của ông ta, mắt trừng đến mức sắp rớt khỏi hốc mắt.
Ngay khi lão giả ngơ ra, Diệp Viễn vung tay, thanh giáo dài phóng nhanh về phía lão giả.
Cùng lúc đó, bóng dáng Diệp Viễn cũng biến mất.
Mắt thấy thanh giáo dài sắp xuyên thủng lão giả, cao thủ tập đoàn Hạo Thiên lập tức hét lớn.
“Lão tổ cẩn thận!”
Lão giả lập tức phản ứng, bàn tay cử động, nắm thanh giáo dài trong tay.
Nhưng trong khoảnh khắc lão giả giữ giáo dài trong tay, bóng dáng Diệp Viễn liền xuất hiện phía sau thanh giáo dài.
Diệp Viễn xuất hiện trong nháy mắt, đánh một chưởng về phía thanh giáo dài kia.
Một tiếng ‘phụt’.
Giáo dài trực tiếp đâm thủng bả vai lão giả, toàn bộ bờ vai trong nháy mắt nổ tung.
“A!”
Cùng với một tiếng hét thảm, sắc mặt lão giả trở nên trắng bệch.
Nhưng lúc này, chấn động trong nội tâm ông ta còn mạnh hơn chấn động vết thương trên người ông ta.
Ông ta chính là một cường giả siêu cấp cảnh giới Võ Thánh.
Sống gần một trăm năm, cho đến bây giờ chưa từng bị thương nghiêm trọng như vậy.
Dù một vài người thực lực mạnh hơn gấp nhiều lần, nhưng cũng không thể làm ông ta tổn thương.
Nhưng hôm nay ông ta lại bị một hậu bối chưa đến ba mươi tuổi làm cho bị thương như vậy, hơn nữa còn bị thương nặng.
Trước kia ông ta cảm thấy Diệp Diệt Tiêu chỉ là một con kiến hôi tiện tay giết mà thôi, ông ta hoàn toàn không để trong mắt.
Nhưng lúc này, ông ta mới biết Diệp Diệt Tiêu mạnh đến cỡ nào.