Bây giờ cũng xem như phá hỏng chuyện của tập đoàn Hạo Thiên.
Xem như không uổng chuyến này.
Hơn nữa, thu hoạch hôm nay cũng ổn.
Vốn dĩ trước đó anh còn lo lắng làm sao tìm được vật liệu để chế tạo một vài cờ trận, bố trí trận Tụ Linh ở đây, để linh khí Thiên Địa tập trung nhiều hơn, có lợi cho thảo dược tăng trưởng.
Nhưng không ngờ tập đoàn Hạo Thiên lại tặng cho anh phần quà lớn như vậy.
Sau khi cất toàn bộ cờ trận, lúc này Diệp Viễn mới quay đầu nhìn về phía Kiếm Vô Nhai.
Lúc này, anh phát hiện Kiếm Vô Nhai đang ngơ ngác đứng bên rãnh trời, mà tàn kiếm trong tay anh ta lúc này đang để ngang trời, liên tục rung động, hơn nữa còn phát ra tiếng vù vù.
“Xảy ra chuyện gì vậy?”
Diệp Viễn tò mò hỏi.
“Kiếm của tôi rất đau khổ, hình như đang hoài niệm quá khứ!”, Kiếm Vô Nhai lạnh lùng nói.
Từ sau khi đến chỗ này, anh ta rõ ràng cảm nhận được kiếm của mình hình như có tình cảm đặc biệt với nơi đây.
Lúc này, cảm giác đó càng thêm mãnh liệt.
Nghe vậy, trong đầu Diệp Viễn không khỏi có thêm một suy nghĩ đáng sợ.
Suy nghĩ này nói với anh rằng, rãnh trời này giống như do thanh kiếm gãy trong tay Kiếm Vô Nhai chém ra vậy.
Không biết sao, càng nhìn, Diệp Viễn càng cảm thấy chuyện này hình như là thật.
Nếu như suy nghĩ này là thật, vậy phải là cao nhân tuyệt thế như thế nào mới có năng lực như vậy.
Ngay khi Diệp Viễn đang chấn động, tàn kiếm của Kiếm Vô Nhai đột nhiên ‘vèo’ một tiếng, trực tiếp đâm vào dưới rãnh trời.
Tàn kiếm đột nhiên tự hành động, điều này khiến Kiếm Vô Nhai sửng sốt, theo bản năng muốn đuổi theo.
Cũng may Diệp Viễn kéo Kiếm Vô Nhai lại.
“Đừng gấp!”
Lúc này, Kiếm Vô Nhai mới bình tĩnh lại, dù sao thanh kiếm này cũng theo anh ta nhiều năm, giống như một phần trong cơ thể mình vậy.
Đột nhiên tự hành động, điều này khiến Kiếm Vô Nhai có chút bối rối.
Cũng may anh ta vẫn cảm nhận được tàn kiếm không thật sự rời khỏi mình.
Khoảng mười phút sau.
Một tiếng vù vù truyền xuống từ rãnh trời.
Tàn kiếm kia từ phía dưới vội vàng bay đến trước mặt Kiếm Vô Nhai, toàn bộ thân kiếm điên cuồng run rẩy.
Giống như vô cùng kích động.
Kiếm Vô Nhai nhẹ nhàng nắm thanh kiếm trong tay, sau khi cẩn thận cảm nhận, sắc mặt xuất hiện chút thay đổi.
Một lúc sau, Kiếm Vô Nhai mở mắt, toàn thân trở nên rất kích động.
“Sao thế?”