Những người này đều chỉ là vì tiền.
Hơn nữa kết hợp với tình trạng gia đình của Phùng Tiêu Tiêu mà anh ta điều tra được, anh ta cũng cảm thấy cô ta là muốn được nhiều tiền hơn nên mới cố tình từ chối.
Vì thế lần thứ hai khi theo đuổi Phùng Tiêu Tiêu, anh ta đã thẳng tay ném cho cô ta mấy triệu.
Nhưng khiến anh ta phải bất ngờ là Phùng Tiêu Tiêu thẳng thừng đuổi anh ta đi.
Sau mỗi lần như thế, anh ta lại liên tục tăng điều kiện, nhưng vẫn bị Phùng Tiêu Tiêu từ chối.
Sau nhiều lần, anh ta bắt đầu thấy hơi nghi ngờ, có phải Phùng Tiêu Tiêu này không cần tiền thật hay không.
Cho nên anh ta càng tò mò với Phùng Tiêu Tiêu hơn, càng muốn chinh phục cô ta hơn.
Vì thế, sau đó anh ta không tặng tiền cho Phùng Tiêu Tiêu nữa mà bắt đầu tặng những thứ khác.
Nhưng điều khiến anh ta thấy rất khó chịu là Phùng Tiêu Tiêu vẫn từ chối.
Nhiều lần từ chối khiến anh ta nghi ngờ, có lẽ Phùng Tiêu Tiêu này thật sự không thích anh ta.
Nhưng càng như thế, anh ta càng muốn có được Phùng Tiêu Tiêu.
Vì vòng thi ngày mai sẽ tổ chức ở tỉnh Tiềm Long, cho nên sáng hôm nay mấy người nhóm Phùng Tiêu Tiêu đã rời khỏi tỉnh Điên Vân.
Anh ta cũng lập tức từ tỉnh Điên Vân đuổi theo Phùng Tiêu Tiêu đến tỉnh Tiềm Long.
Lần này nghìn dặm xa xôi chạy đến, anh ta cảm thấy có lẽ Phùng Tiêu Tiêu sẽ cảm động,
Nhưng không ngờ hôm nay Phùng Tiêu Tiêu lại liên tục từ chối anh ta, bây giờ còn muốn đuổi anh ta đi.
“Tiêu Tiêu, có lẽ em cũng hiểu tình huống của gia đình anh, nhà ngoại anh là gia tộc võ đạo ở tỉnh Điên Vân, hơn nữa còn rất thân thiết với nhà họ Vương ở tỉnh Tiềm Long!”
“Anh đang uy hiếp tôi sao?”, Phùng Tiêu Tiêu lạnh lùng hỏi.
“Không, anh thích em còn không kịp sao có thể uy hiếp em được!”
“Ý anh là anh khá thân với cậu Vương của nhà họ Vương, có lẽ em cũng biết Liễu Phi Phi người đứng đầu cuộc thi bây giờ là người của cậu Vương!”
“Đến lúc đó anh sẽ nói chuyện với cậu Vương, bảo cô Liễu nhẹ tay một chút, để em và cô Thư trở thành người đứng đầu cuộc thi!”
Cậu Lâm quyết định cho Phùng Tiêu Tiêu một cơ hội cuối cùng, hy vọng có thể giúp Phùng Tiêu Tiêu trong sự nghiệp mà cô ta thích.
Nếu Phùng Tiêu Tiêu vẫn từ chối thì anh ta không ngại sử dụng bạo lực đâu.
“Tôi đã nói là tôi không cần rồi! Mong các anh đi cho, đừng làm phiền tôi dùng bữa!”
Lại bị từ chối một cách vô tình lần nữa, sắc mặt cậu Lâm hoàn toàn thay đổi.
Vào lúc anh ta đang muốn nổi giận, nhà tạo mẫu kia vội vàng ngăn lại.
“Cậu Lâm đừng tức giận, để tôi khuyên cô Phùng!”
Lúc này cậu Lâm mới hừ lạnh, tiện tay ném đoá hoa hồng đỏ xuống đất.