Hôm nay bởi vì tìm người của Phệ Thiên Giáo cho nên ông ta mới quên mất chuyện ông Cơ sẽ đến.
"Không cần, tôi gọi điện thoại cho cậu vì muốn báo cho cậu một tiếng, tôi không thể đến xem bệnh cho con trai của cậu bởi vì tôi còn phải xử lý chút chuyện của cháu ngoại mình!"
"Sao, ông Cơ, cháu trai của ông cũng đã đến tỉnh Tiềm Long sao, tại sao lại không gọi cho tôi?", Vương Dương Minh rất nghi hoặc.
"Cháu ngoại của tôi vừa đến vào buổi chiều, nghe nói là đến theo đuổi nữ minh tinh nào đó, cuối cùng lại bị đánh tơi tả. Bây giờ tôi phải dẫn cháu trai bảo bối của mình đi tìm đám khốn kiếp đã đánh nó!"
Từ đầu dây bên kia truyền đến giọng nói cực kỳ lạnh lẽo của ông Cơ.
Vương Dương Minh cũng cả kinh: "Cái gì, cháu trai của ông bị kẻ khác đánh sao? Là kẻ nào, hiện tại kẻ đó đang ở đâu, để tôi giúp ông đi xử lý đám khốn kiếp đó?"
"Bị một kẻ tên là Diệp Viễn đánh, đám bọn chúng bây giờ đang ở khách sạn Tinh Thần tỉnh Tiềm Long!"
"Cái gì, bọn chúng đang ở khách sạn Tinh Thần sao? Thật tốt quá, ông Cơ, bây giờ tôi cũng đang ở khách sạn Tinh Thần, tôi sẽ ngay lập tức bắt tên khốn kiếp đó để báo thù cho cháu trai của ông!"
Chà, cháu tôi và tôi sẽ đến đó sớm thôi! "
Sau khi cúp điện thoại của ông Cơ, Vương Dương Minh đột nhiên mới nghĩ lại.
Kẻ đánh con trai của ông ta hiện đang ở khách sạn Tinh Thần, và kẻ đánh cháu trai của ông Cơ cũng đang ở đây.
"Có khi nào là cùng một bọn không?"
"Lập tức điều tra cho tôi, xem kẻ đánh tàn phế con trai tôi và kẻ đánh cháu ngoại của ông Cơ có phải là cùng một bọn hay không?"
"Vâng!"
Người đàn ông trung niên bên cạnh Vương Dương Minh nhanh chóng lấy điện thoại di động ra.
Một phút sau, người đàn ông trung niên cúp điện thoại.
"Gia chủ, đúng là cùng một bọn!"
"Mẹ kiếp, bọn chúng ăn gan hùm mật gấu mới dám động tới con trai tôi, lại còn dám động đến cháu trai của ông Cơ!"
"Ngay lập tức phái người bao vây toàn bộ khách sạn Tinh Thần, một con ruồi cũng không cho bay ra ngoài, chờ ông Cơ tới!"
"Vâng!"
Ngay sau đó, một nhóm võ giả nhà họ Vương đã lập tức bao vây toàn bộ khách sạn Tinh Thần.
Những vị khách bên trong khách sạn muốn rời đi nhưng sau khi nhìn thấy những người này đều là võ giả nhà họ Vương thì đều sợ hãi không dám lên tiếng.
Vương Dương Minh và người của ông ta chờ ở cửa khoảng hơn hai mươi phút.
Sau đó đã có mấy chiếc ô tô sang trọng chạy đến đậu ở lối vào khách sạn.
Vương Dương Minh vội vàng chạy tới đón, mở cửa một chiếc xe ô tô.
Người bước xuống xe trước là một người đàn ông trung niên khoảng 45 tuổi có thân hình to lớn, nét mặt bặm trợn.
Sau khi người đàn ông trung niên xuống xe, lại có một ông lão tóc bạc trắng ngoài sáu mươi, sắc mặt già nua, lưng đã còng bước xuống xe.
Ông lão tóc bạc trắng này là ông ngoại của cậu Lâm, người đứng đầu Thánh Dược Đường ở tỉnh Vân, siêu cao thủ xếp thứ năm trên bảng xếp hạng võ đạo ở Hoa Hạ, Cơ Hành Ba.
Còn người đàn ông trung niên khí thế bức người kia chính là gia chủ của nhà họ Vân ở tỉnh Nam Giang.