Còn Phùng Tiêu Tiêu và người phụ nữ trung niên kia thì nhìn chằm chằm sư phụ vẫn luôn giữ vững hình tượng cao nhân lánh đời, cực kỳ uy nghiêm trong mắt bọn họ với vẻ khó tin.
Không, nói đúng hơn là ngây người nhìn vũng chất lỏng màu vàng dưới mông sư phụ của bọn họ.
Nếu lúc này dưới đất có một khe hở, chắc chắn người áo đen sẽ lập tức chui vào.
Con mẹ nó, mất mặt quá.
“Nói tôi nghe xem các người là ai?”
Lúc này, Diệp Viễn lại rót trà vào ly, nâng ly trà lên đi tới.
Thấy Diệp Viễn đi tới, người áo đen nhất thời bị doạ sợ, lập tức nói ra tất cả mọi chuyện.
Thì ra người áo đen này là Môn chủ của một môn phái tên là Vạn Hồ Môn.
Thật ra Vạn Hồ Môn của bọn họ cũng không phải môn phái lớn gì, chỉ là một môn phái nhỏ không nổi tiếng, khắp nơi ở Hoa Hạ có rất nhiều môn phái nhỏ như bọn họ.
Tên này cũng không biết thuật tu hành gì, chỉ là năm xưa vô tình có được một loại thuật quyến rũ.
Anh ta cũng dựa theo nội dung bên trên thu nhận một vài người quyến rũ trời sinh, sau đó dạy thuật quyến rũ cho bọn họ.
Thuật này dùng để quyến rũ mấy đại gia ở các nơi, để những đại gia này nghe lời bọn họ.
Hơn nữa còn dạy dỗ những người này đến mức rất lợi hại.
Liễu Phi Phi chính là một người trong đó.
Nghe anh ta nói xong, cuối cùng Diệp Viễn cũng hiểu chuyện này là thế nào.
Sau đó, Diệp Viễn lại nhìn về phía Liễu Phi Phi và người phụ nữ trung niên kia.
Đối diện với ánh nhìn của Diệp Viễn, hai người nhất thời đều hoảng hốt.
“Anh Diệp, chúng tôi thật sự không biết chuyện này, lúc trước chúng tôi cũng là bị người này dụ dỗ, người này nói có thể giúp chúng tôi trở thành võ giả nên chúng tôi mới gia nhập Vạn Hồ Môn”.
“Nhưng mấy năm qua chúng tôi cũng không có hại người, chỉ quyến rũ một vài cậu chủ nhà giàu để bọn họ cho chúng tôi tiền thôi. Anh Diệp, xin anh rộng lòng bỏ qua cho chúng tôi, sau này chắc chắn chúng tôi sẽ cải tà quy chính, không tiếp tục làm chuyện như thế nữa”.
“Tôi có từng nói là muốn giết các cô à?”
Diệp Viễn hơi cạn lời, hình như trong mắt những người này, anh là một kẻ giết người không chớp mắt.
“Hả? Vậy hôm nay anh đến đây để làm gì?”
Lúc này Liễu Phi Phi và người phụ nữ trung niên hơi bối rối, vốn cứ tưởng Diệp Viễn đến đây để giết bọn họ.
Diệp Viễn bất đắc dĩ liếc nhìn hai người, sau đó mới nói.
“Hả gì mà hả, hôm nay tôi đến đây chỉ vì cảnh cáo các cô, sau này đừng có suy nghĩ xấu xa gì với bạn tôi nữa, chỉ thế mà thôi!”
Nghe Diệp Viễn nói thế, hai người mới hoàn toàn yên tâm.
Chỉ cần Diệp Viễn không giết bọn họ thì mọi chuyện đều dễ thương lượng.
“Anh yên tâm, dù có cho chúng tôi một triệu cái gan, chắc chắn chúng tôi cũng sẽ không dám có suy nghĩ xấu xa gì với bạn của anh!”