“Ầm!”
Lúc này, Sở Vân Phi lại lên ga, tông về phía một chiếc xe khác.
Không có gì bất ngờ, chiếc xe kia cũng biến thành một đống sắt vụn.
Mấy phút tiếp theo, Sở Vân Phi chạy xe tông hỏng toàn bộ mấy chiếc xe còn lại.
Sau khi tông hỏng tất cả xe, Sở Vân Phi lại tiện tay lấy bật lửa ra, thẳng thừng châm lửa vào xăng dưới đất.
Chẳng mấy chốc, mấy chiếc xe kia đã bốc lên ngọn lửa hừng hực.
“Con mẹ nó, ngầu quá đi thôi!”
“Đúng là chấn động!”
Người đi đường nhìn Sở Vân Phi, đều ngạc nhiên đến mức không nói nên lời.
Chỉ trong mấy phút ngắn ngủi, Sở Vân Phi đã phá huỷ toàn bộ mấy chiếc xe tổng cộng hơn chục triệu, việc này cũng giống như phung phí hơn chục triệu chỉ trong mấy phút.
Lúc này, Sở Vân Phi nhảy xuống từ trên xe, đi tới trước mặt Mã Thanh Thiên, nhìn xuống anh ta từ trên cao, nói bằng giọng điệu vô cùng phách lối.
“Nhớ cho kỹ, ông đây tên là Sở Vân Phi, ở tại khách sạn Hạo Nguyên của thành phố Thanh Long, nếu mày muốn trả thù cứ việc gọi người đến khách sạn tìm tao!”
Nói xong, dưới ánh nhìn chăm chú của tất cả mọi người, Sở Vân Phi ngồi vào xe, nhanh chóng rời đi trong tiếng động cơ rền vang.
…
Mười mấy phút sau, đoàn xe của nhóm người Diệp Viễn đi tới khách sạn Hạo Nguyên ở thành phố Thanh Long.
Mà lúc này trước cửa khách sạn Hạo Nguyên có một chàng trai đang quỳ xuống trước mặt một người đàn ông trung niên bụng phệ, tai to mặt lớn cầu xin trong đau khổ.
“Bác Cả, chú Ba, cháu cầu xin hai người, cháu chỉ mượn hai nghìn tệ thôi”.
“Hai nghìn tệ? Thằng ranh con mày vẫn dám hỏi nhiều thế à? Hai tệ cũng không có, mau cút đi cho tao”, một người đàn ông trung niên trong đó nói với vẻ mặt rất khinh bỉ.
Một người đàn ông trung niên khác cũng cất lời:
“Mau cút đi cho tao, đừng có cản đường ở đây”.
“Bác Cả, chú Ba, xin hai người, bệnh của ông nội đã không thể kéo dài thêm nữa rồi, bác sĩ nói nếu còn không trả đủ tiền viện phí thì sẽ không chữa bệnh cho ông nội nữa!”
“Hừ, ông già kia có chết hay không liên quan quái gì đến tao!”
“Đúng vậy, năm đó ông già kia đưa tất cả tài sản và công ty cho bố mày, không cho chúng tao cái gì, bây giờ ông ta bị bệnh sắp chết lại nhớ tới chúng tao à”.
“Bác Cả, chú Ba, cầu xin hai người, cầu xin hai người cho cháu mượn hai nghìn tệ!”
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!