*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hắn là Thiên sư, cách thật xa đã có thể cảm thấy trên người nàng phát ra tử khí, thế nhưng vẫn không thể tin được nàng đã chết. Hắn vội vã đi tới cáng cứu thương, run rẩy vươn tay phải ra đặt ngón cái lên ấn đường nàng, phóng xuất ra một luồng cương khí tiến nhập vào trong cơ thể để kiểm chứng.
Kết quả hắn nhận thấy dương khí trong cơ thể nàng đang từ từ tán đi, không còn dấu hiệu của sự sống, cũng chính là... đã chết.
Nàng thật sự đã chết!
Hai chân Diệp Thiếu Dương mềm nhũn, ngồi bệt xuống đất, ngơ ngác nhìn thi thể của Tạ Vũ Tình, không tin được cô gái suốt ngày mắng mỏ mình, suốt ngày châm chọc, đối nghịch với mình, thật sự đã chết?
Đột nhiên, một đôi tay từ phía sau đè lên vai hắn, tức giận mắng: "Bắt tên này lại, hắn dám đánh lén cảnh sát!"
"Chờ một chút, chờ một chút!". Giọng nói của Lý Vĩ vang lên, gã vội vã tách đoàn người chạy đến, la hét: "Chớ làm loạn, đây là Diệp Thiếu Dương, Diệp tiên sinh."
"Diệp tiên sinh!". Đám người lập tức kinh ngạc, đây đều là những cảnh sát thuộc đội Hình cảnh, cấp dưới của Tạ Vũ Tình. Tuy bọn họ chưa bao giờ nhìn thấy Diệp Thiếu Dương nhưng cũng đã biết tiếng tăm của hắn, nghe đến tên hắn cũng như nghe sấm dội bên tai.
Một người cảnh sát lập tức nhào lên, không chút phép tắc nắm lấy cánh tay của hắn, khẩn thiết nói: "Diệp tiên sinh, tôi biết ngài có pháp thuật, cầu xin ngài hãy mau cứu Tạ đội phó!"
Diệp Thiếu Dương đột nhiên nghĩ đến dương khí trong cơ thể Tạ Vũ Tình còn chưa tan hết, hẳn là mới gặp chuyện chưa được bao lâu, có khi... hồn phách vẫn còn đang ở gần đây?
"Ai nói cho tôi biết, sinh nhật cô ấy là ngày nào?". Diệp Thiếu Dương nhìn mọi người xung quanh hỏi, mặc dù hắn thân thiết với Tạ Vũ Tình nhưng vẫn chưa biết sinh nhật của nàng.
"Ngài tìm chứng minh nhân dân của cô ấy thử xem!". Một viên cảnh sát nhắc nhở.
Diệp Thiếu Dương phục hồi tinh thần lại, vội vàng lục túi của Tạ Vũ Tình, cuối cùng tìm thấy ví tiền của cô ấy, mở ra, lấy được chứng minh nhân dân.
"Ngày hai mươi mốt tháng tư...". Diệp Thiếu Dương vừa đọc vừa viết lên một lá bùa, đúng lúc đó, Lý Vĩ từ đằng sau chạy tới đè vai Diệp Thiếu Dương, nói rằng: "Diệp tiên sinh, tôi nghe mọi người nói Đàm tiểu thư trước khi bất tỉnh đã nói hai chữ 'Phía tây'."
Diệp Thiếu Dương sửng sốt, chợt nhớ ra Chu Tĩnh Như có nói Đàm Tiểu Tuệ và Tạ Vũ Tình được phát hiện cùng nhau, lúc này mới hỏi: "Cô ấy sao rồi?"
"Đang hôn mê, đã đưa đến bệnh viện rồi, hình như không có việc gì hết!". Lý Vĩ biết hắn muốn hỏi gì nên nói trước: "Đàm tiểu thư trước lúc đó chỉ nói hai chữ 'Phía tây', ngoài ra không còn nói gì hết, chúng tôi đã đưa cô ấy đến bệnh viện..."
Gã vẫn còn nói tiếp nhưng Diệp Thiếu Dương căn bản không thèm nghe, trong đầu chỉ có hai chữ "Phía tây”. Đàm Tiểu Tuệ trước lúc bất tỉnh đã cố ý nhắc đến nó thì ắt hẳn phải có ý nghĩa gì đó, rốt cuộc là ý nghĩa gì?
Nhất thời Diệp Thiếu Dương vẫn chưa nghĩ ra, không thể làm gì khác hơn là tạm thời bỏ qua một bên, bảo hai người cảnh sát đặt cáng cứu thương xuống, đi tới bên cạnh Tạ Vũ Tình, dán lá bùa có viết tên và ngày tháng năm sinh lên trán nàng, lá bùa lập tức run lên. Diệp Thiếu Dương cũng không quay đầu lại, chỉ nói rằng: "Bốn người lên đây!"
Lập tức có bốn cảnh sát tiến lên nhận lệnh, Diệp Thiếu Dương giao cho bọn họ nhiệm vụ rất đơn giản: Mỗi người cầm một góc vải bố che ánh mặt trời.
Diệp Thiếu Dương nhấc lá bùa trên trán Tạ Vũ Tình lên, nhìn gương mặt nàng, âm thầm nói: “Với người khác thì cô đã chết, nhưng tôi nhất định sẽ cứu sống cô!"
Nói xong hắn đưa tay ra sau lưng tìm pháp khí, kết quả chỉ mò thấy da thịt mình, chợt nhớ tới mình chạy quá nhanh nên chỉ mặc mỗi cái quần bơi, không có mang túi và đai lưng theo.
Hắn vừa tính gọi điện thoại kêu Tiểu Mã mang đồ tới, chưa kịp mở miệng, Tiểu Mã đã từ đâu đẩy đoàn người xông vào, thấy Diệp Thiếu Dương, lập tức cậu ném túi và đai lưng qua cho hắn, dùng ánh mắt kiên định không gì sánh được nhìn hắn, nói: "Tôi tin tưởng cậu tiểu Diệp tử, nhất định cậu có thể cứu sống Vũ Tình tỷ!"
Diệp Thiếu Dương gật đầu không nói gì, mở túi đeo lưng lấy ra một mảnh ngọc thạch, cắn chót lưỡi, phun một búng máu lên trên đó, đồng thời nhanh chóng viết lên một "Sắc".
Một đạo hồng quang hiện lên, máu của hắn bị ngọc thạch hấp thụ, chỉ để lại một ấn ký màu đỏ.
Diệp Thiếu Dương đẩy miệng của Tạ Vũ Tình ra, nhét miếng ngọc vào miệng nàng. Ngọc thạch có tính chất hấp thu linh khí, có thể dùng nó để truy tìm hồn phách.
Thời gian cấp bách, Diệp Thiếu Dương không tiện bố trí pháp đàn, chỉ dùng một tay chế trụ Quỷ Môn Tạ Vũ Tình, khẽ nhắm mắt, niệm tụng "Mao Sơn Tầm Hồn Quyết”, vận dụng thần niệm, lấy thi thể của Tạ Vũ Tình làm trung tâm, tìm kiếm hồn phách ở xung quanh.
Mao Sơn Tầm Hồn Quyết là bí thuật nội môn Mao Sơn, khi thi triển cực kỳ tiêu hao pháp lực, bởi vậy cho dù pháp sư có biết chú ngữ cũng không đủ năng lực thi triển. Diệp Thiếu Dương dựa vào tu vi Thiên sư chống đỡ được mấy phút, thế nhưng tìm mãi vẫn không thấy tung tích hồn phách Tạ Vũ Tình đâu.
Không thể như thế được! Nếu người sống không ngừng phát ra dương khí thì hồn phách cũng sẽ không ngừng phát ra âm khí, những chỗ hồn phách đến sẽ tự động để lại âm khí, sau khi rời đi, âm khí mới từ từ tiêu tán, những chỗ khác nhau, mức độ phát tán của âm khí cũng sẽ khác nhau.
Cho nên những nơi âm khí tích lũy lâu, ít tiêu tán, giả như có quỷ hồn trường kỳ không đi sẽ dần dần trở thành âm địa, nghiêm trọng hơn sẽ trở thành âm lâu, âm sào.
Tạ Vũ Tình vừa mới chết, hồn phách sẽ bị quỷ sai mang đi, thời gian quá ngắn, âm khí cũng không thể tiêu tán hết, nhất định sẽ để lại dấu vết, cho nên nếu không có dấu vết thì chỉ có một khả năng: Có người cố ý xóa dấu vết hồn phách của Tạ Vũ Tình!
Là ai làm, quỷ sai câu hồn, đâu nhất thiết phải làm như vậy?
Đột nhiên, Diệp Thiếu Dương nghĩ đến chỗ này căn bản không có quỷ sai! Như vậy, hồn phách Tạ Vũ Tình rốt cuộc là đã đi đâu?
Xét toàn bộ khu vực quanh miếu, chỗ duy nhất có khả năng ẩn giấu quỷ hồn chính là động phủ của Thất bà bà. Tâm trạng hắn chợt trầm xuống, hỏi Lý Vĩ: "Hai người bọn họ được phát hiện ở chỗ nào?"
"Là ở…". Lý Vĩ trả lời: "…chỗ thi thể của Tạ cảnh sát, chúng tôi chưa ai dám xê dịch vị trí!".
Diệp Thiếu Dương hơi chút yên lòng, Thất bà bà bị giam trong trận pháp, tuyệt đối không thể ra khỏi miếu giết người, nếu không thì những người đứng trong sân sớm đã bị nó giết sạch, cho nên hồn phách của Tạ Vũ Tình nhất định đã bị dẫn đi.
Trong giây lát, một đạo sấm sét chợt xẹt qua đầu hắn, Diệp Thiếu Dương bỗng nhiên nghĩ ra, đúng rồi, phía tây! Đàm Tiểu Tuệ trước khi hôn mê nhắc đến "Phía tây", chính là nói quỷ hồn của Tạ Vũ Tình bị dẫn tới phía tây!
Trừ chuyện đó ra, trước khi hôn mê cô ấy sẽ không nghĩ tới chuyện gì khác quan trọng hơn!
"Tiểu Mã, đi theo tôi! Những người khác ở lại bảo vệ tốt thi thể cô ấy!". Nói xong, Diệp Thiếu Dương lập tức chạy ra khỏi cửa miếu, đồng thời mang theo cả túi và đai lưng.
Trên người hắn chỉ có độc một cái quần bơi, lại đeo túi xách, ghim đai lưng, bộ dáng trông thật chẳng ra gì, thế nhưng không ai cảm thấy buồn cười, ngược lại, mọi người chỉ cảm thấy vô cùng kính nể hắn…