Lão đạo sĩ liền khoát tay chặn lại, sau đó lôi một băng ghế dài ngồi xuống giữa sân, nói rằng: "Vô Lượng Thiên Tôn, bần đạo còn không có cơm tối ăn, hay là cho bần đạo ăn một chút gì đi!"
Diệp Đại Công ngẩn ra, sai con dâu mau mau đi làm cơm, mình cũng mượn cớ phụ việc, kêu con trai vào sau bếp hỏi lai lịch của lão đạo sĩ.
"Con đã làm theo ý cha, ban đầu có đến thị trấn tìm đại tiên, trong lúc ăn bánh bao có ngồi cùng bàn với lão đạo sĩ ấy, lão liếc mắt liền nhìn ra trên người con có thi khí. Nghe lão nói muốn nguyện ý giúp đỡ chúng ta cho nên con mới dẫn lão ta về.". Nói đến đây Diệp Binh chợt hạ giọng: "Cha, lão đạo sĩ này... có phải là lừa đảo không?"
Diệp Đại Công không trả lời, chỉ hỏi: "Lão có muốn tiền không?”
"Muốn chứ, lão bảo sau khi chuyện thành công thì đưa cho lão năm nghìn. Con nghĩ cứu mạng người quan trọng hơn thế nên đã đồng ý.".
Năm nghìn... Vào thời điểm này đối với một gia đình nông thôn mà nói, thật không phải là số tiền nhỏ. Bất quá chỉ cần có thể cứu tôn tử, đừng nói là năm nghìn, kể cả muốn mạng của Diệp Đại Công ông thì ông cũng đưa cho luôn. Diệp Đại Công không khỏi nhíu mày, có điều, nếu lão lừa gạt, mất tiền thì không nói, lại làm trễ nãi thời gian, bệnh tình của tôn tử ông sẽ càng nghiêm trọng hơn.
Ôm tâm tình phức tạp, Diệp Đại Công trở vào trong sân, pha hai chén trà rồi ngồi xuống đối diện với lão đạo sĩ, cùng uống trà nói chuyện phiếm, muốn tìm hiểu lão đạo này một chút. Kết quả là lão đạo căn bản không trả lời ông, chỉ nói mình đạo hiệu là Thanh Vân Tử, đến từ Mao Sơn, còn lại không muốn nhiều lời.
Diệp Đại Công tâm càng hoài nghị, thế nhưng chuyện đã đến nước này, cũng chỉ cầu ngựa chết chữa thành ngựa sống.
Cơm nước làm xong, Thanh Vân Tử cũng không khách khí, kêu Diệp Binh chạy đến cửa hàng rượu trong thôn mua một bình rượu ngon nhất, một thân một mình thong thả ung dung ăn uống một tiếng đồng hồ, xong mới lau miệng, duỗi người, say say xỉn xin, bước chân lảo đảo đi về phía sau phòng.
Nhìn lão loạng choạng bước đi, Diệp Đại Công ngầm thở dài.
Vào trong phòng, Thanh Vân Tử liếc mắt quan sát hài tử đang nằm trên giường, thấy sắc mặt đen thùi và đôi mắt đỏ rực của nó, kết hợp với lời kể trước. của Diệp Binh, trong lòng liền quả quyết chắc chắn.
Lão bước về phía trước, giơ bàn tay lên sờ đỉnh đầu của đứa bé, dùng khí lực kiểm tra lục phủ ngũ tạng của nó, bất giác toàn thân phát run, hài tử này... có tiên thiên linh thể hiếm thấy!
Lão quan sát kỹ hài tử, ngũ quan đầy đủ, mệnh cách kiên định, tướng tá cao gầy, đúng là một tuyệt đại kỳ tài tu đạo! Trong lòng mừng như điên, tâm huyết dâng trào, lão nghĩ thầm mình hạ sơn du lịch, đúng lúc gặp gỡ phụ thân của hài tử tại một huyện nhỏ, thì ra cứ mơ mơ hồ hồ không đi được là vì tìm kiếm đứa bé này!
"Vô Lượng Thiên Tôn, cảm tạ Tam Thanh ban phúc, Mao Sơn có hậu nhân rồi, hắc hắc, hắc hắc.'.
'Thanh Vân Tử cười ngây ngốc một hồi lâu, sau đó đè nén sự vui mừng như: điên, tiếp tục kiểm tra toàn thân hài tử, phát hiện tứ chỉ nó lạnh lẽo thấu xương trong khi những bộ phận khác thì lại nóng hổi, thật quỷ dị. Lão mở hai tay hài tử ra, quả nhiên lòng bàn tay đã đen sì, da bị sừng hóa, sờ lên rất thô ráp, hơn nữa màu đen đã lan tràn đến cổ tay đứa trẻ.
"Thật là độc thi lợi hại!" Thanh Vân Tử thầm than một tiếng, lấy từ trong túi ra một nằm gạo nếp đặt
lên trên tay của nó, chỉ nghe "Vèo" một tiếng, khói xanh bốc lên, nắm gạo nếp liền biến thành màu đen đặc.
"Đạo trưởng, đây là...". Cha con Diệp Đại Công kinh ngạc đến ngây người, nơm nớp lo sợ hỏi. Bọn họ vừa thấy màn biểu diễn của lão đạo sĩ xong liền vứt bỏ hoài nghi, nghĩ lão đạo sĩ thật có pháp lực cao cường, trong lòng tự dưng tràn trề hi vọng.
Thanh Vân Tử không đáp, chỉ bảo Diệp Binh lấy một cái bát to, sau đó lão cũng lấy ra một lá bùa, dùng chu sa vẽ lên trên bùa vài nét, nhẹ nhàng phất khởi, lá bùa tự cháy, sau đó đặt tro vào cái bát to, biến tro thành nước, cho hài tử uống.
Hài tử đang hôn mê chợt rên rỉ một tiếng, tỉnh lại, khóc lóc than lạnh, Thanh Vân Tử bảo Diệp Binh dùng chăn lông đắp kín người hài tử, dỗ nó ngủ, sau đó lấy từ túi ra một cái la bàn, niệm lầm rầm thần chú trong miệng, kim đồng hồ la bàn xoay như chong chóng, chỉ vào hướng đầu giường.
Thanh Vân Tử bước nhanh tới đầu giường, hai tay sờ soạng tấm nệm phía dưới, không tìm thấy gì, liền không để ý bụi bặm chui xuống gầm giường. Sau khi lục lọi một lúc lâu thì chui ra, thần sắc hết sức ngưng trọng. Lão huơ huơ như biến phép tạo ra một viên thuốc màu đỏ giao cho Diệp Binh rồi bảo: "Lấy hai cân hoàng tửu hợp với ba lạng hùng hoàng, một đôi chu sa trộn lẫn với xích luyện đơn, hòa tan vào hai cân nước ấm, cứ nửa canh giờ cho hài tử uống một lần, sẽ trừ được độc thi."
Diệp Binh bái tạ, vội vàng đi làm.
Thanh Vân Tử trở lại trong sân, ngồi xuống băng ghế dài như cũ, sau đó từ từ bưng bầu rượu đế lên, chậm rãi uống, cau mày, tựa hồ có tâm sự nặng nề.
Diệp Đại Công đi tới cúi đầu bái lạy Thanh Vân Tử. Mới vừa rồi thấy Thanh Vân Tử ở trong phòng bố trí đến hoa cả mắt, ông đã hoàn toàn xóa bỏ nghỉ ngờ, xác định Thanh Vân Tử chính là cao nhân đắc đạo.
"Đạo trưởng, tôn nhi của tôi... Còn cứu được không?"
Thanh Vân Tử để chén rượu xuống, ngẩng đầu, mắt híp lại thành một đường quan sát ông: “Nhà ngươi có... kẻ thù nào không?”
"Kẻ thù?". Diệp Đại Công cả kinh, lắc đầu: "Tôi làm trưởng thôn ba mươi năm nay, đắc tội với không ít người, nhưng kẻ thù thì... thật sự không có."
"Suy nghĩ kỹ một chút, kẻ thù mà muốn dồn cả nhà ngươi vào chỗ chết ấy!"
Diệp Đại Công lạnh người hít vào một hơi thật sâu, trong đầu nhanh chóng hiện lên một chuỗi tên dài, sau đó loại trừ từng người một, lắc đầu nói: "Thật không có, xin đạo trưởng minh xét, nhà tôi toàn là tú tài, không dám nhận có tri thức hiểu lễ nghĩa nhưng tuyệt đối chưa bao giờ làm mấy chuyện xấu, lại không biết kết thâm thù đại hận với kẻ nào. Chuyện đã đến nước này, xin đạo trưởng hãy nói rõ."
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!