Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Quỷ Nhân Diệp Gia Thôn - Diệp Thiếu Dương (FULL)

Diệp Thiếu Dương làm như vậy, thật ra là đang tìm kiếm cơ hội.

Hắn lúc trước bảo Tiểu Cửu và Hồ Vọng rời khỏi, trái lại không phải có kế hoạch chín muồi nào, mà là ít nhất để bọn họ rời khỏi trước, nhỡ đâu thực xảy ra chuyện gì, ít nhất không cần liên lụy bọn họ, như vậy, mình cũng có thể đi bạo gan làm một số việc.

“Diệp Thiếu Dương, người muốn làm gì, đừng ép ta!” Hậu Khanh quát.

“Ngươi sợ cái gì.” Diệp Thiếu Dương đặt hai tay ở sau người, khẽ cười lên, “Ngươi là thi vương đó,

Linh Giới người lớn nhất, người xem ngươi, sao có thể bị ta ép đến loại tình trạng này...”

Hậu Khanh lạnh lùng nhìn hắn, vừa muốn mở miệng, đột nhiên dưới chân bị vấp, thân thể ngã về phía sau, Diệp Thiếu Dương bước dài một bước lên trước -- Mao Sơn Lăng Không Bộ, chỉ là chưa vận dụng cường khí, nhưng tốc độ vẫn rất nhanh.

Nhuế Lãnh Ngọc cũng ở trong nháy mắt Hậu Khanh ngã xuống, hướng Diệp Thiếu Dương bổ nhào

tói.

“Lãnh Ngọc!!”

Hậu Khanh quát một tiếng chói tai, đưa tay đi bắt Nhuế Lãnh Ngọc, trên ngón tay mơ hồ có thi khí lóe lên, nhưng một khắc cuối cùng vẫn bỏ cuộc, mắt thấy Nhuế Lãnh Ngọc lao vào trong lòng Diệp Thiếu Dương, từ trên mặt đất bò dậy, cúi đầu nhìn, dưới chân thế mà có một thanh kiếm gỗ đào nằm đó!

Là thứ này khiến mình vấp?

“Lãnh Ngọc...”

Diệp Thiếu Dương dùng sức ôm lấy Nhuế Lãnh Ngọc, một cái ôm này, mình chờ đợi rất lâu rất lâu rồi. Nhuế Lãnh Ngọc nhào vào trong lòng hắn, cũng lã chã rơi lệ..

Giờ khắc này, Diệp Thiếu Dương ở sâu trong lòng hiện lên một ý nghĩ: chỉ là vì giờ khắc này, vì một cái ôm này, mình trước đây trả giá nhiều như vậy, đều là đáng giá...

“Cảm giác giống như nằm mơ.” Hai tay Diệp Thiếu Dương ôm khuôn mặt của cô, lau cho cô nước mắt trên mặt. “Anh nói rồi, sẽ không bỏ em, em ngốc, thế mà lại bảo anh tự trở về, em thật muốn gả cho cương thi thối hoắc này à.”

Nhuế Lãnh Ngọc dùng sức lắc đầu, “Em cái gì cũng không nghĩ nữa, tất cả nghe lời anh.”

Trước đó, tất cả hành vi của cô, đều là đang đè nén tình cảm của mình -- áp lực thống khổ, mà nay thật sự ôm lấy Diệp Thiếu Dương, loại cảm giác quen thuộc này, loại cảm giác có chỗ dựa này, như ngày xưa.

Trái tim của cô đã sống lại, hoặc là từ trước tới nay đều chưa từng chết, cho nên tình cảm đè nén ở trong nháy mắt bùng nổ, cho dù là tan xương nát thịt cũng không sao cả

Diệp Thiếu Dương từng bước ép hắn vòng quanh ngọn núi lui về phía sau, thực tế là một mưu kể linh Cơ chợt lóe: Hậu Khanh uy hiếp Lãnh Ngọc, căn bản không có cách nào cố kỵ đến dưới chân, Diệp Thiếu Dương đuổi theo hắn vài vòng, đoán chắc tuyến đường hắn lui, sau đó, khi ngọn núi ngăn trở tầm mắt của bọn họ với nhau, từ trong ba lô lấy ra một thanh kiếm gỗ đào, nhanh chóng cắm vào trong khe đá, chờ Hậu Khanh dạo qua một vòng lui đến nơi này, thì bị vấp giống như người thường.

Tất cả thuận buồm xuôi gió, nhưng lại cực kỳ mạo hiểm.

Diệp Thiếu Dương dùng sức ôm Nhuế Lãnh Ngọc một cái, sau đó buông ra, nói: “Được rồi, em ở đây chờ anh, anh tính sổ với hắn trước...”

Nhuế Lãnh Ngọc ngẩn ra, lập tức hiểu hắn muốn làm gì, kéo hắn nói: “Anh để ý!”

“Không sợ, dù sao hắn không dám vận dụng tu vi.”

Diệp Thiếu Dương xoa nắm đấm, đi về phía Hậu Khanh.

Hậu Khanh sớm đã đứng dậy, nhìn thấy Diệp Thiếu Dương cùng Nhuế Lãnh Ngọc ôm nhau hôn hít, trong cơn giận dữ cũng đang đi tới, lạnh lùng nói: “Đều không vận dụng tu vi, Diệp Thiếu Dương, ngươi có thể làm khó dễ được ta?”

“Phành!”

Thân thể Hậu Khanh ngửa về phía sau, một tay sờ mũi, hai hàng thi huyết màu xanh lục từ trong lỗ mũi chảy ra... Hắn giật mình nhìn Diệp Thiếu Dương, không dám tin một màn vừa xảy ra, đó là... Diệp Thiếu Dương dùng nắm đấm đánh mũi của mình?

Diệp Thiếu Dương hướng hắn giơ lên nắm tay. “Thế nào, không phục? Nếu có thể vận dụng tu vi, ta thực không phải đối thủ của người, nhưng so sánh đánh nhau, ta chấp ba năm kẻ như người không thành vấn đề.”

Nói xong, bước dài một cái tiến lên, Hậu Khanh vừa nhấc tay lên, Diệp Thiếu Dương đã vòng đến phía sau hắn, đá một cước vào trên lưng hắn, trực tiếp hướng về phía trước nằm úp sấp ở trên mặt đất, ngã chó ăn cứt.

“Dậy, tiếp tục, đừng nói ta bắ nạt ngươi.” Diệp Thiếu Dương đi đến phía sau gã, chờ gã vừa đứng lên, cho một cú đá xoay thật đẹp, đấm móc trái đấm móc phải... Không dùng pháp thuật, cũng không dùng cường khí trong cơ thể, chỉ là Mao Sơn thể thuật -- ở dưới Thanh Vân Tử biến thái kia dạy dỗ, trải qua mười mấy năm huấn luyện như ma quỷ, lại ăn đan dược cường thân kiện thể không đếm xuể...

Ở dưới tình huống không vận dụng pháp thuật, đánh Lý Tiểu Long như vậy không dám nói, nhưng đánh người thường, tay không đối phó mười mấy hai mươi người thật sự không có áp lực gì. Mà Hậu Khanh hoàn toàn ngược lại, hắn tu vi thông thiên, biến ảo đa đoan, từ trước tới nay không biết quyền cước công phu là gì, ở trong mắt Diệp Thiếu Dương, quả thực không khác gì bao cát, nhưng hắn dù sao cũng là cương thi, da dày thịt béo, năng lực chịu đòn rất mạnh, bởi vậy có thể nói là bao cát hoàn mỹ.

Diệp Thiếu Dương từng quyền đến thịt, đá nghiêng đá bay, đem hận ý trong lòng đối với gã thông qua quyền cước thi triển hết ra, không để chút lối thoát.

“Phành!”

Lại là một cú đá bay, đem Hậu Khanh đạp bay ngã xuống đất, chưa đợi gã đứng dậy, phi thân tiến lên, dùng đầu gối thúc ở trên lưng gã, một tay túm tóc gã, dùng sức kéo về phía sau, tay kia siết thành nắm đấm, hướng về mặt gã.

Hậu Khanh bị đánh rối bù, mặt đầy máu, nhìn Diệp Thiếu Dương, nhìn qua cực kỳ chật vật, nhìn bộ dáng hắn hiện tại, rất khó tưởng tượng hắn là thi vương nằm trong tay ức vạn thi binh, quận lâm thiên hạ.

Diệp Thiếu Dương một tay túm tóc gã, cười nói: “Ta có phải người đầu tiên từ xưa đến nay đem người giẫm ở dưới chân đánh đau hay không?”

Hậu Khanh nhìn hắn, khóe miệng lộ ra một tia mỉm cười, nói: “Dùng logic nhân loại các ngươi, ta đoạt nữ nhân của ngươi, chung quy cần cho người phát tiết một trận, những thứ này xa xa không đủ."

Diệp Thiếu Dương cười lạnh, nắm đấm vừa muốn nện xuống, bị một cái tay từ phía sau bắt lấy.

“Thiếu Dương, đùng, hắn tuy lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, nhưng chung quy từng bảo hộ em, hơn nữa luôn luôn rất tôn trọng em, không chút xâm phạm đối với em, em cũng nhận ơn hẳn.”

Diệp Thiếu Dương nhìn nhìn Hậu Khanh, buông lỏng nắm tay, từ trên người gã đứng lên, tay trái ở trong lòng bàn tay đè lại hồn ấn của Tiểu Cửu, nhưng không có phản ứng, hoài nghi có phải kết giới ngăn cách lực lượng hồn ẩn hay không.

Lúc này, Hậu Khanh đứng dậy, không thèm để ý Diệp Thiếu Dương, quay đầu nhìn Nhuế Lãnh Ngọc, trong ánh mắt phức tạp mang theo một tia đau thương.

Trong lòng Nhuế Lãnh Ngọc mềm nhũn, cúi đầu không đi nhìn hắn.

“Nhận om của ta... Hay cho một cái nhận ơn của ta, ta vì người trả giá nhiều như vậy, chỉ đổi về được một cái nhân tình?" Giọng Hậu Khanh càng lạnh hơn.

Nhuế Lãnh Ngọc thở dài, nói: “Chuyện cảm tình, ta không có cách nào cả, A Ngốc, người ta chung quy không có khả năng ở bên nhau.”

“Ngươi cùng hắn, thì có thể ở bên nhau sao, các ngươi chỉ sợ là rời khỏi Linh Giới, sẽ lập tức bị đuổi giết! Mấy kẻ cầm quyền của Không Giới, các ngươi có thể đánh thắng ai? Ai lại dám bảo vệ các người?

Nhuế Lãnh Ngọc kéo tay Diệp Thiếu Dương, nhìn hắn một cái, lặng lẽ nói: “Đến một bước này rồi, ta còn có thể có lựa chọn gì, đơn giản là cùng nhau đối mặt, đồng sinh cộng tử.”
Nhấn Mở Bình Luận