*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ngủ một mạch đến khi mặt trời lên cao, Diệp Thiếu Dương mới tỉnh giấc, nhớ lại, hình như mình không tiếp tục mộng xuân, nhìn thoáng qua điện thoại di động, có một tin nhắn ngắn vừa gửi tới, là của Nhuế Lãnh Ngọc: Chín giờ rưỡi, ta ở quán rượu Nhã Lan trong thành đợi ngươi.
Diệp Thiếu Dương ngẩn ra, dự cảm có chuyện gì đó không lành, tắt tin nhắn, nhìn đồng hồ: Mười giờ hai mươi ba phút...
"Chết mẹ rồi!". Diệp Thiếu Dương từ trên giường nhảy xuống, nhanh chóng mặc quần áo, Tiểu Mã liếc đôi mắt sưng húp như hai trái hồng đào, buồn bực nhìn hắn: "Vụ gì?"
"Có hẹn, trễ giờ!". Diệp Thiếu Dương mặc quần áo xong, càng nghĩ càng phiền, đã hẹn mình thì sao không gọi điện thoại trước, chỉ gửi một tin nhắn, gửi xong thì thôi, mà chờ mình không thấy cũng không biết gọi điện thoại, hoặc gửi thêm vài cái tin nhắn nữa? Nàng nghĩ nàng là ai, bất quá vì nàng là mỹ nữ, cho nên bỏ qua cho nàng.
Tiểu Mã ngáp một cái, nằm xuống ngủ tiếp, nói: "Trễ rồi còn gấp làm gì, cứ từ từ đi, tôi ngủ tiếp đây!".
Diệp Thiếu Dương hừ một tiếng, nghĩ thầm tôi vốn cũng không muốn dẫn cậu đi.
"Này, cậu không sao chứ?". Trước khi ra cửa, Diệp Thiếu Dương quay đầu lại hỏi người trên giường.
Tiểu Mã che đầu, buồn ngủ nói: "Hồi máu sống lại, nói cho cậu biết, miễn bàn chuyện trước đây!".
Diệp Thiếu Dương ra khỏi cửa, đón xe taxi, nói cho tài xế biết địa chỉ của quán rượu Nhã Lan, kết quả tài xế chẳng biết ở đâu, Diệp Thiếu Dương cũng không biết quán nằm ở đâu, lấy điện thoại gọi cho Nhuế Lãnh Ngọc, không bắt máy, đành phải bảo tài xế chạy vòng vòng trong thành tìm, cuối cùng cũng tìm được.
Quán rượu Nhã Lan không lớn, nhìn bề ngoài trông rất đặc sắc, cửa chính là loại cửa cuốn chỉ dùng gỗ thô kết hợp với chai bia để trang trí, chỉ khép phân nửa, Diệp Thiếu Dương khom lưng đi vào, liếc mắt nhìn xung quanh, nhất thời tinh thần chấn động:
Nhuế Lãnh Ngọc ngồi trên một băng ghế dài cạnh cửa sổ, hôm nay nàng mặc trang phục thoải mái: Áo thun mỏng màu vàng nhạt, quần jean màu xanh trời, mang giày thể thao, khác hẳn với người mặc trang phục bó sát ngày hôm qua, duy chỉ có khí chất là vẫn kiêu ngạo, không thể với tới.
Cả quầy rượu chỉ có mỗi mình nàng, không có thu ngân hay bartender nào.
"Xin lỗi xin lỗi, đã tới muộn, không ngờ cô còn ở đây!". Diệp Thiếu Dương ngồi xuống hàng ghế sa lon đối diện, luôn miệng xin lỗi. Kết quả Nhuế Lãnh Ngọc không thèm liếc hắn, chỉ lắc lắc ly thủy tinh có chứa một loại chất lỏng màu đỏ bên trong, đưa lên miệng hớp một ngụm.
"Đừng nói cô đang uống máu đó nhé?"
Nhuế Lãnh Ngọc suýt chút nữa phun ra ngoài, trừng mắt liếc hắn, Diệp Thiếu Dương cười hì hì: "Sáng sớm cô chạy đến quán rượu làm gì, ngay cả thu ngân cũng không có, hình như nơi này không kinh doanh?"
"Cũng bởi vì không có ai nên mới đến đây!". Nhuế Lãnh Ngọc cuối cùng cũng mở miệng: "Quán rượu này của bạn ta, lúc không có chuyện gì làm, ta sẽ đến đây ngồi một lát."
"Nam?". Diệp Thiếu Dương có chút khẩn trương.
Nhuế Lãnh Ngọc liếc hắn, không thèm trả lời, đi thẳng vào vấn đề: "Tối hôm qua Tần Phong đến tìm ngươi, ngươi chắc biết hết rồi nhỉ?".
Diệp Thiếu Dương gật đầu: "Chỉ có cố sự nhà cô là không nói nhiều lắm!".
"Hiện giờ ngươi không cần thiết phải biết.". Nhuế Lãnh Ngọc lạnh lùng trả lời: "Ta chỉ có thể nói cho ngươi biết, muốn phong ấn ký túc xá, không chỉ có một đường, là hai đường. Một đường nằm trong ký túc xá, đường còn lại là thông đạo ở tháp nước đối diện ký túc xá. Nơi đó thực tế là một công sự ngầm, phía dưới có thông đạo đi vào kho khí giới, năm xưa Thành Vân pháp sư phong ấn bên trong ký túc xá trước, sau đó mới dùng Đạt Ma thiền trượng phong ấn chỗ kia!".
Diệp Thiếu Dương cười nói: "Lũ quỷ Nhật thật thông minh, biết làm hai đường, tránh bị người ta bắt được cái đuôi, đáng tiếc chúng đã mời nhầm ông nội của cô, kho khí giới không dùng không nói, nhiều người chết như vậy, ông nội cô thật sự rất giỏi!".
"Ta cho ngươi biết chuyện này, không phải là để cho ngươi vuốt mông ngựa!". Nhuế Lãnh Ngọc không chút khách khí vạch trần hắn: "Hôm qua ngươi nói đúng, dùng Mao Sơn Định Hồn Thuật dẫn dụ hồn phách Phùng Tâm Vũ tới, đấu pháp với nàng, bất quá có một vấn đề, chẳng ai biết trong âm sào có bao nhiêu lệ quỷ và tà linh, vạn nhất quá đông thì sau khi mở phong ấn, chúng ta sẽ ứng phó không nổi, nếu để bọn chúng chạy ra ngoài thì sẽ phiền phức lớn.".
Diệp Thiếu Dương chậm rãi gật đầu, đột nhiên hiểu được, nói: "Ý cô là, chúng ta phải vào từ lối kia?"
"Đúng, thông đạo phía dưới ắt hẳn rất hẹp, thuận tiện bày binh bố trận, ngươi là đệ tử Mao Sơn, những việc ấy là sở trường của ngươi. Đến lúc đó ngươi bày trận xong, mở phong ấn, dẫn dụ hết tất cả lệ quỷ và tà linh vào trận pháp, sẽ dễ đối phó hơn là bày trận trong ký túc xá.".
Diệp Thiếu Dương gãi đầu một cái, nói: "Ý này cũng được, có điều tôi phải đi xem địa hình trước rồi mới xác định dùng trận gì.".
"Cho ngươi biết chỗ thôi, tự đi xem đi!"
"Cô không đi?". Diệp Thiếu Dương chợt thất vọng.
"Ta muốn đi tìm Quách sư huynh của ngươi để chế tạo một số pháp khí, đến lúc đó sẽ dùng, hơn nữa chuyện này là ông nội ta truyền xuống, ta cũng chưa từng đi qua!". Nhuế Lãnh Ngọc nghiêng đầu nhìn hắn: "Bất quá đừng trách ta không nhắc nhở, cha ta đã từng đi qua đó một lần, nói rằng bên trong có một huyết trì, không biết giam giữ tà vật gì, ông không dám đi vào.".
Diệp Thiếu Dương thờ ơ mỉm cười: "Tà vật? Thi vương hay là lệ quỷ? Ngay cả Phùng Tâm Vũ tôi còn không sợ, còn sợ nó ư?"
Nhuế Lãnh Ngọc hừ một tiếng: "Năm đó pháp lực của cha ta cũng rất mạnh, ông còn không dám đi, chắc chắn bên trong không phải là thứ tầm thường. Ngươi đừng chết dưới đó nhé, không ai nhặt xác cho ngươi đâu!".
Nói xong nàng đặt chén rượu xuống, đứng dậy bảo: "Đi thôi, ở đây buổi sáng không kinh doanh.".
Diệp Thiếu Dương đứng sau lưng nàng, bước tới cửa, dò xét nói: "Không đi chào hỏi bạn trai của cô à?"
Nhuế Lãnh Ngọc liếc hắn: "Ai nói quán này của bạn trai ta?"
"Không phải sao? Vậy bạn trai cô đâu?"
Nhuế Lãnh Ngọc quả nhiên sập bẫy, trừng mắt nói: "Ta chưa có bạn trai.".
Khóe miệng Diệp Thiếu Dương khẽ nhếch, trong bụng cười vô cùng khoái chí.
Nhuế Lãnh Ngọc lái chiếc Audi A4 màu đỏ đi khỏi, Diệp Thiếu Dương nhìn theo ô tô, lấy điện thoại di động ra, vốn định gọi cho lão Quách, kêu y theo mình tới tháp nước, đột nhiên nhớ ra, Nhuế Lãnh Ngọc từng nói muốn đi tìm y chế tạo một số pháp khí, trong lòng không khỏi có chút ghen tỵ.
Hết cách, không thể làm gì khác hơn là làm đại hiệp độc hành. Diệp Thiếu Dương lấy điện thoại di động gọi cho Tiểu Mã, kêu cậu ta xách túi của mình tới, sau đó đón xe đi đến Học Viện Ngoại Ngữ, đứng trước cổng đợi một hồi, Tiểu Mã đã chạy tới, hai người cùng vào chung.
Trên đường, Diệp Thiếu Dương nói đơn giản mục đích của chuyến đi, Tiểu Mã nghe xong, chợt nhíu mày: "Huyết trì đó rốt cuộc có chứa vật gì?"
"Không biết, nghe Nhuế Lãnh Ngọc nói vậy, chỉ sợ khó lường."
Tiểu Mã vỗ vỗ vai hắn, cười nói: "Hãy chiến đấu như những người đàn ông!".
Đi tới khu nhà cũ, hai người nhìn thấy một tháp nước ở phía xa xa, Diệp Thiếu Dương liếc mắt một cái, tháp nước cách ký túc xá SỐ 4 đại khái khoảng 50 mét, vậy thông đạo phía dưới chắc chắn cũng dài như vậy.
Năm mươi mét, cũng đủ bày binh bố trận.
Ngẩng đầu nhìn, tháp nước cao khoảng 5 6 tầng lầu, tọa vững bên hông hồ nhân tạo. Bên ngoài là tường gạch đỏ, có một cửa sổ nhỏ hình vòm, Diệp Thiếu Dương suy đoán, 80% nơi này là dùng để quan sát tình hình khu vực xung quanh.
Hai người đi vòng quanh tháp nước, phát hiện ra có một cánh cửa nhỏ hình vòm bị gạch che kín, trừ nó ra không còn chỗ nào vào được nữa.