Thuần mã sư cung đình dùng sách lược 'Một người thuần phục ngựa, bốn người hộ tống' ra sân, Cát Trùng nhảy một cái bay vọt lên lưng ngựa, xuất hết vốn liếng muốn hàng phục bằng được con tuấn mã đến từ dị vực này.
Nhưng con ngựa này thực sự cường tráng, móng ngựa xóc nảy, Thuần mã sư đừng nói thuần phục nó, ngồi vững trên lưng nó cũng khó rồi. Vì để không ngã xuống, Thuần mã sư chỉ có thể nắm chặt bờm ngựa, một cái tay khác thì mãnh liệt vung roi đánh lên lưng nó.
Tạ Khuynh thấy mà tâm cũng đau, lòng dạ rối bời, không chịu được nhẹ giọng oán trách:
"Thuần phục ngựa chứ không phải ngược ngựa, hắn vung roi đánh nhiều như vậy làm gì."
Cao Tấn vẫn đắm chìm trong phẫn nộ nàng hoa si thân thể nam nhân khác, nghe vậy thì không thèm để ý. Ngược lại Vân phi bên cạnh mỉm cười hỏi:
"Quý phi tỷ tỷ là tướng môn hổ nữ, đối với việc thuần phục ngựa chắc hẳn cũng là lành nghề."
Tạ Khuynh tâm tư đều đặt trên chuồng ngựa, thuận miệng đáp:
"Lành nghề không dám nói, nhưng khẳng định tốt hơn kẻ lỗ mãng kia. Hắn sắp bị hất ngã rồi."
Vừa dứt lời, liền thấy Cát Trùng bị xóc nảy một cái mà không kịp nắm chặt, cả người bị quăng ra ngoài. Bốn người hộ tống sợ tuấn mã lại chạy, vội vàng kéo căng bộ ngựa tác, bốn người bốn ngựa cùng một con Hãn Huyết Bảo Mã toàn thân đen lôi kéo tới lui mãnh liệt, cả chuồng ngựa tro bụi bay ngợp trời.
Cát Trùng bị ngã không nhẹ, cánh tay và chân giống như bị gãy, đứng dậy không nổi.
Hắn là Thuần mã sư cung đình Trung Nguyên lão làng, Thuần mã sư Hồi Hột càng là tay cừ khôi, cả hai người đều bị ngã dưới vó con liệt mã kia, những người còn lại không ai dám lên.
Lúc này Vân phi bỗng nhiên mở miệng:
"Bệ hạ, lúc nãy Quý phi tỷ tỷ nói, kỹ thuật thuần mã của nàng mạnh hơn Cát đại nhân, không bằng mời tỷ tỷ thi triển thân thủ?"
Tạ Khuynh ngây ngẩn cả người, hồi tưởng lại vừa rồi, nàng quả thật nhìn nhập thần có thuận miệng đáp như vậy, không ngờ Vân phi sẽ thừa cơ lợi dụng.
[ ta nói cái gì hả? ]
[ nữ nhân càng xinh đẹp lòng càng hung ác. ]
[ ngươi không sợ ta ngã ngựa chết hả! ]
Tạ Khuynh lặng lẽ oán thầm.
[ chẳng qua lão tử xác thực biết thuần phục ngựa. ]
[ sợ lộ thân thủ sẽ hù chết các ngươi! ]
Cao Tấn đã sớm nhìn ra ý đồ của Vân phi, vốn là muốn thay Tạ thị cự tuyệt, bỗng nhiên nghe thấy Tạ thị nói mình biết thuần phục ngựa, điều này cũng làm cho hắn rất hiếu kì, muốn nhìn một chút Tạ thị dùng thân thủ như thế nào mà hù chết hắn.
"Quý phi nếu nói như vậy, không bằng ra sân thử một lần." Cao Tấn tiếp lời Vân phi.
Cùng là lời đó, nhưng mà hắn nói ra phân lượng lại hoàn toàn không giống.
Tô Biệt Hạc không khỏi nhắc nhở Cao Tấn: "Bệ hạ, Quý phi nương nương thân phận quý giá, không nên mạo hiểm."
Lời này để Tạ Khuynh nghe thấy, nhịn không được ở trong lòng tán thưởng:
[ chỉ có Tô phi khéo léo hiểu lòng người, đây mới là Hiền phi của bản phi a. ]
[ ta rất muốn ra sân, chỉ sợ các ngươi không dám cho ta lên thử! ]
Cao Tấn đỉnh lông mày nhảy một cái, không dám?
"Chính Quý phi cũng nói, nàng có kỹ thuật thuần ngựa siêu quần, là thật hay giả, để nàng thử một lần là biết." Cao Tấn vừa nói vừa nhìn về phía Tạ Khuynh, giống như là đang chờ phản ứng của nàng.
[ quao, cẩu hoàng đế làm thật? ]
[ lên hay không cũng là cái vấn đề nan giải. ]
[ lên sợ Khương ma ma khóc chết ta. ]
[ không lên hả. . . vậy thì lại giống như nuốt không trôi khẩu khí này. ]
Thấy nàng do dự, Tô Biệt Hạc tự đề cử mình:
"Bệ hạ, vẫn là để thần đi thôi."
Tô Biệt Hạc cũng không phải lo lắng cho Tạ quý phi, mà là sợ Tạ quý phi làm loạn rồi thụ thương, gây phiền toái không cần thiết giữa Bệ hạ và Tạ gia.
Cao Tấn không từ chối Tô Biệt Hạc, cũng không đồng ý, cứ như vậy nhìn chằm chằm Tạ Khuynh, một bộ dáng 'Lên hay không tự ngươi quyết định đi'.
Hắn đã như vậy rồi mà Tạ Khuynh còn không lên, một thân gan hổ long uy này coi như không có đất dụng võ.
Lên!
Có nói gì nữa thì nàng cũng phải lên!
Tô Biệt Hạc lo lắng nhìn Tạ Khuynh thân thể nhu nhược, Tạ Khuynh thở dài bất đắc dĩ nhìn hắn, hờn dỗi đứng lên khỏi ghế, vậy mà thật sự hoạt động gân cốt làm nóng người.
Động vài cái xong đang muốn bước xuống thang, Cao Tấn lên tiếng:
"Lúc này hối hận còn kịp."
Tạ Khuynh mặt mũi tràn đầy ôn nhu quật cường, khẽ cắn cánh môi, nhìn thấy mà yêu:
"Nếu Bệ hạ cùng Vân phi muội muội đã mở miệng, thần thiếp tuyệt đối sẽ không làm hai người thất vọng."
Giọng nói u ám, khắp nơi lộ ra ý tứ 'Ta kỳ thật không nguyện ý đi, đều là các ngươi bức ta, ta bất đắc dĩ'.
Kì thực nội tâm:
[ muahahahahahahaha, rốt cục có thể cưỡi ngựa rồi! ]
[ tiểu Mã nhi, ta tới rồi đây! ]
[ lão tử hôm nay sẽ cho các ngươi mở mang tầm mắt, chứng kiến cái gì gọi là nhanh như chớp! ]
[ ở dưới háng ta chạy cho thỏa thích đi! ]
(Hơi thô nhưng đây là bản gốc, tên truyện cũng đã nói rõ _(:з” ∠)_)
Cao Tấn nghe được xạm mặt lại, không khỏi hét lớn:
"Muốn đi nhanh đi! Nói lời vô dụng làm gì!"
Tạ Khuynh cũng đi không quay đầu lại.
Trên khán đài, Vân phi không ngừng vò khăn tay, không phải lo lắng bất an, mà là đang cật lực giấu đi hưng phấn, hai con mắt trợn thật lớn, sợ bỏ lỡ bất kỳ cơ hội nào nhìn Tạ thị làm trò cười.
Mà Tô Biệt Hạc là thực tình lo lắng Tạ quý phi có thể sẽ xảy ra chuyện, hắn đã bắt đầu suy nghĩ nên làm như thế nào mới có thể giảm phiền phức xuống mức thấp nhất.
Chỉ có Cao Tấn, mặt mày âm trầm, đại mã kim đao ngồi trên khán đài, lông mày nhíu chặt nhìn chằm chằm bóng dáng nữ tử cao gầy kia đi vào chuồng ngựa.
Hi vọng bản lãnh của nàng thật sự lợi hại như những gì nàng nói thầm trong bụng, nếu thật sự bị ngã từ trên lưng ngựa xuống...
Cao Tấn ở trong đầu tưởng tượng tình cảnh đó, hai bàn tay đặt trên đầu gối vô thức nắm chặt thành quyền.