Chuyện Khôn Nguyên cung truyền Thái y rất nhanh đã tới tai Cao Tấn.
"Hoàng hậu thế nào?"
Cao Tấn buông tấu chương trên tay xuống, hỏi Vạn công công.
Vạn công công trả lời:
"Nói là Hoàng hậu nương nương liên tục nôn khan."
Hai mắt Cao Tấn tỏa sáng:
"Nôn khan... Có phải là?"
Hỏi xong không đợi Vạn công công kịp phản ứng, Cao Tấn đã bước ra khỏi long án, vội vàng đi tới Khôn Nguyên cung.
Không phải hắn mẫn cảm, mà là hắn chờ đợi lâu lắm rồi.
Tính toán đâu ra đấy thì hắn và Tạ Khuynh đã ở bên nhau ba năm. Trong năm đầu tiên, hắn không biết nàng là Tạ Khuynh, cứ nghĩ là Tạ Nhiễm. Sau khi biết được liền lập tức ngừng canh tránh thai. Bất quá khi đó Tạ Khuynh một lòng muốn xuất cung, Cao Tấn đổi canh tránh thai nàng lại cho Khương ma ma tự nấu. Cao Tấn không có cách nào ngăn cản, chỉ có thể trộm sai Thái y nhìn chằm chằm phương thuốc của Khương ma ma, xác định không có tổn thương tới thân thể mới để Tạ Khuynh tiếp tục uống.
Quá khứ phức tạp đã qua không nhắc nữa, bây giờ Tạ Khuynh đã là Hoàng hậu hơn nửa năm, bụng vẫn không có tin tức. Cao Tấn luôn lo lắng liệu có phải hai năm uống canh tránh thai kia đã gây hại tới thân thể nàng.
Bây giờ rốt cuộc đã nghe tin Tạ Khuynh nôn khan, Cao Tấn sao có thể không khẩn trương.
Với khuôn mặt tươi cười hớn hở Cao Tấn bước vào Khôn Nguyên cung. Hắn tới vừa kịp lúc Thái y chuẩn trị xong đang ngồi ngoài điện kê đơn. Trông thấy Cao Tấn, hai Thái y vội vàng đứng lên hành lễ. Cao Tấn đỡ hai người dậy, hỏi:
"Hoàng hậu như thế nào?"
Hai Thái y không hiểu vì sao Bệ hạ lại mừng rỡ như vậy, trả lời:
"Bẩm Bệ hạ, Hoàng hậu nương nương không sao, chỉ là tham lạnh uống nhiều đá, tỳ vị không đều, chỉ cần dùng hai..."
Không đợi Thái y nói xong, Cao Tấn hỏi:
"Tỳ vị... Không đều?"
Hai Thái y gật đầu, Cao Tấn 'À' một tiếng, hít sâu rồi nói:
"Vậy, vậy các ngươi kê đơn đi."
Hai Thái y nhìn nhau, quyết định nói nghi hoặc trong lòng cho Cao Tấn nghe:
"Bệ hạ, phương thuốc của Hoàng hậu nương nương, chúng thần suy nghĩ nửa ngày vẫn không dám hạ bút. Xin hỏi Bệ hạ, có phải nương nương đã từng trúng độc?"
Cao Tấn nghi hoặc:
"Trúng độc?"
"Đúng, ẩn mạch của nương nương có hơi khác thường, tựa như là di chứng sau khi bị trúng độc."
Đây là nguyên nhân hai Thái y chần chờ không dám kê đơn thuốc cho một trường hợp tỳ vị không đều.
Cao Tấn hồi tưởng từng li từng tí chuyện cũ giữa hắn và Tạ Khuynh, hắn đúng là từng trúng độc, nhưng Tạ Khuynh không hề, chỉ có đoạn thời gian Tạ Khuynh xuất cung mới không có Cao Tấn bên cạnh.
"Các ngươi có hỏi Hoàng hậu chưa?"
Thái y nói:
"Đã hỏi ạ. Nhưng nương nương khẳng định mình chưa bao giờ trúng độc."
Cao Tấn nghĩ nghĩ, lại hỏi:
"Vậy hiện giờ trong thân thể nàng còn độc tố?"
Thái y lắc đầu:
"Chủ mạch của nương nương khỏe mạnh, không có dấu hiệu tàn dư độc tố."
"Vậy chuyện các ngươi muốn kê phương thuốc và chuyện nàng từng trúng độc có liên quan sao?" Cao Tấn hỏi.
"Nếu nương nương từng trúng độc, bây giờ chủ mạch không lưu lại độc tố, đó chính là khỏe mạnh, nhưng phương thuốc sẽ kê hòa hoãn chút, tốn nhiều thời gian hơn." Thái y đáp.
"Tốn nhiều thời gian cũng không sao, hòa hoãn chút là tốt nhất, tất cả lấy thân thể của Hoàng hậu nương nương làm trọng."
Cao Tấn nói xong liền xoay người đi vào nội điện, hai Thái y hành lễ nói:
"Vâng, cẩn tuân phân phó của Bệ hạ."
**
ƯattpadTaiTheTuongPhung
Cao Tấn vào nội điện, Tạ Khuynh đang bọc một tấm chăn mỏng trên người, nghe Khương ma ma cằn nhằn.
Phúc Như quỳ gối bên cạnh, ủy khuất cúi đầu không dám nói lời nào.
"Khụ khụ."
Cao Tấn ho khan hai tiếng thu hút sự chú ý. Tạ Khuynh trông thấy Cao Tấn quả thực như thấy cứu tinh, ngũ quan đều hoạt động cố gắng ra hiệu với Cao Tấn:
[ mau tới cứu ta! ]
[ ta sắp bị Khương ma ma cằn nhằn tới chết. ]
[ còn có Phúc Như nữa, đừng bắt nàng quỳ, nàng oan uổng, đáng thương quá. ]
Khương ma ma đi tới thỉnh an Cao Tấn:
"Tham kiến Bệ hạ."
Cao Tấn hiểu dụng tâm lương khổ của Khương ma ma, đến hắn còn muốn mắng Tạ Khuynh.
Nhưng ngẫm lại thì, đây là nữ nhân của hắn, sao mà nỡ.
"Tất cả lui xuống đi." Cao Tấn nói.
Khương ma ma không dám cãi, gọi Phúc Như đang quỳ đến tê chân rời khỏi tẩm điện.
Hai người vừa đi, Tạ Khuynh liền lớn lối vung tấm chăn ra, chụp lấy cái quạt tròn trên gối đầu quạt một trận, lẩm bẩm:
"Nóng chết rồi! Mùa hè bắt ta đắp chăn, Khương ma ma thật sự là càng ngày càng ác."
Cao Tấn đoạt lấy cây quạt, gõ vào đầu nàng:
"Mùa hè ai cho nàng uống đá như uống trà? Đau bụng tiêu chảy thì ai chịu đây? Còn không biết xấu hổ trách Khương ma ma."
Tạ Khuynh xoa đầu, cũng rất buồn bực:
"Thật sự là kỳ quái, trước kia ta uống liên tiếp mười bát cũng không sao, hôm nay mới uống... Bốn bát! Mới bốn bát!"
Tạ Khuynh không hề nói quá, từ nhỏ tố chất thân thể nàng đã phi thường khỏe mạnh, cường tráng như trâu vậy. Đừng nói mùa hè uống mấy bát nước đá, giữa mùa đông nhai tuyết cũng chả sao nữa là, hôm nay thật sự là gặp quỷ rồi.
Cao Tấn chưa nghe tới câu giữa mùa đông nhai băng uống tuyết, chỉ câu uống liên tục bốn bát nước đá của nàng đã khiến hắn muốn lấy quạt tròn gõ đầu nàng lần nữa.
Tạ Khuynh bị đánh lần thứ nhất là do chủ quan, lần thứ hai là do choáng váng, dứt khoát đoạt lấy quạt tròn trong tay Cao Tấn, linh hoạt trở mình, rời xa tên nam nhân nguy hiểm này.
"Thái y hỏi ta nàng có từng trúng độc không, trả lời đi nàng có từng trúng không hả?"
Cao Tấn ngẫm lại vẫn thấy không yên tâm, sợ Tạ Khuynh giấu diếm không nói với Thái y.
Tạ Khuynh mạnh mẽ quạt hai cái, nói:
"Đương nhiên không có. Ta chưa hề trúng độc, có gì mà phải giấu?"
Cao Tấn ngồi xuống mép giường, nói:
"Thái y nói ẩn mạch nàng khác với người thường, nên mới hoài nghi."
Tạ Khuynh rất tự tin:
"Dù sao ta chưa từng trúng độc, ẩn mạch khác với người thường... Nói không chừng là gân mạch quý hiếm, kỳ tài luyện võ đó."
Cao Tấn cười lạnh nắm lấy mắt cá chân nàng, kéo nàng vào lòng, tự tay bắt mạch. Mặc dù hắn không biết y thuật nhưng người tập võ có thể dựa theo khí tức trong kinh mạch thông thuận hay không để phán đoán thân thể đối phương khỏe mạnh hay bệnh tật.
Tạ Khuynh nằm trên giường, yên lặng chờ Cao Tấn dò xét gân mạch, đến khi hắn buông ra mới hỏi:
"Cao thần y, thân thể nô gia vẫn còn tốt chứ?"
Cao Tấn không phát hiện chân khí trong cơ thể Tạ Khuynh có chút cản trở nào, lại thấy nàng không an phận sao có thể bỏ qua, nhào tới dạy dỗ một phen. Cuối cùng tiếc nuối nằm sấp trên người Tạ Khuynh thở dài:
"Nghe nói nàng nôn khan không ngừng, ta còn tưởng nàng mang thai."
Tạ Khuynh nhịn không được cười ra tiếng:
"Sao ngươi nghĩ giống Khương ma ma thế?"
Cao Tấn bấm một cái lên lưng nàng, cảnh cáo:
"Ta nói thật đó."
Tạ Khuynh ôm lấy Cao Tấn, khẽ vuốt lưng hắn, hỏi:
"Ngươi rất muốn ta mang thai sao?"
Cao Tấn trầm mặc trong chốc lát rồi nói:
"Khẳng định là muốn. Tính tình nàng hoang dã như vậy, có hài tử trói buộc thì tốt biết bao nhiêu."
Nói đến đây Cao Tấn dừng một chút:
"Bất quá loại chuyện như mang thai không thể nóng vội được, phải thuận theo tự nhiên. Ta tin tưởng chỉ cần siêng năng cày cấy không ngừng, sẽ có một ngày ông trời nhìn thấy mồ hôi công sức của ta. Ta không vội."
Đột nhiên hắn quay xe, Tạ Khuynh khô cạn hạn hán lời.
"Đúng rồi, nói với nàng một chuyện."
Ngay lúc Tạ Khuynh định đẩy ai kia cứ nằm mãi trên người mình ra thì hắn thông minh chuyển chủ đề. Tạ Khuynh tạm ngưng không đẩy nữa, hỏi:
"Cái gì?"
Cao Tấn nói:
"Lão Hãn vương Bắc Liêu chết rồi."
Cái này cũng không làm Tạ Khuynh bất ngờ lắm. Vì năm ngoái lúc nàng và Cao Tấn đi cứu Cao Nguyệt, lão Hãn vương đã có dáng vẻ bước một chân vào quan tài. Giờ lão chết thì quá bình thường chả có gì mới mẻ, Tạ Khuynh hiếu kỳ cái khác:
"Ai kế vị?"
Cao Tấn cười một tiếng:
"Còn có thể là ai, Thác Bạt Diên thôi."
"Ừm." Tạ Khuynh gật đầu: "Nằm trong dự liệu."
Mặc dù Thác Bạt Diên từng có lịch sử đen tối được sứ thần Lễ triều vẻ vang đưa về Bắc Liêu, cũng có hiềm nghi mưu hại Thác Bạt Xiển, nhưng thắng ở chỗ không ai có chứng cứ.
Lão Hãn vương là một kẻ đa nghi và vô cùng ích kỷ. Lão căn bản không tin những đứa con có bộ lạc đứng phía sau làm chỗ dựa, ngược lại rất coi trọng Thác Bạt Diên có xuất thân con trai vũ cơ, hoàn toàn không có chống lưng, hết thảy đều phải dựa vào lão, lại có năng lực mười phần này.
Thêm Cao Nguyệt nhấc lên một trận sóng gió, công khai ám sát lão Hãn vương còn chính miệng thừa nhận mình là người của Thác Bạt Chiêu, hoàn toàn tẩy trắng cho Thác Bạt Diên, lại thêm lão Hãn vương vốn đã thiên vị, càng không có ý định xử trí Thác Bạt Diên.
Xem như Cao Nguyệt đã giúp Thác Bạt Diên chặt đứt đường lui của Thác Bạt Chiêu, mối quan hệ thưởng thức lẫn nhau vong niên hữu nghị này thật là khiến người ta không thể ngờ.
Ít nhất thì cũng ngoài dự liệu của Tạ Khuynh, nàng không ngờ loại người âm lãnh tàn nhẫn như Thác Bạt Diên mà có thể ra tay tương trợ Cao Nguyệt lúc cùng đường. Có thể làm Cao Nguyệt ghi nhớ ân tình đến mức này tất nhiên là ân cứu mạng. Đến mức mà Cao Nguyệt biến chút thời gian ít ỏi cuối đời thành một phần hậu lễ rửa sạch nghi ngờ trên người Thác Bạt Diên, dùng tính mạng nâng Thác Bạt Diên lên cao một bước.
Đôi bạn vong niên cứu rỗi lẫn nhau, thật đúng là hiếm thấy.
Cao Tấn nói:
"Là trong dự liệu hay có người sắp đặt... Khó mà nói."
Tạ Khuynh biết câu này có hàm ý, không nhịn được hỏi:
"Có ý gì hả?"
Cao Tấn nói lại cho Tạ Khuynh nghe tin tức được thám tử ở Bắc Liêu truyền về:
"Nghe nói trước khi chết lão Hãn vương từng có ý định thay đổi chiếu thư truyền vị. Nhưng ý định của lão không thể truyền khỏi Liêu cung, ngày thứ hai lão đã chết bất đắc kỳ tử trên người tiểu Quý phi ngày thường lão sủng ái, thượng mã phong*."
(*Thượng mã phong: hay phạm phòng, cảm phòng là tình trạng đột quỵ khi đang quan hệ tìиɦ ɖu͙ƈ.
ƯattpadTaiTheTuongPhung)
Tạ Khuynh nghe được chỉ cảm thấy ghê tởm:
"Cái lão Hãn vương này chết tới nơi còn không quên ấy ấy? Định chết dưới hoa mẫu đơn hả?"
Cao Tấn im lặng không nói, chẳng có phản ứng gì với đánh giá của Tạ Khuynh. Tạ Khuynh nhìn hắn một hồi mới giật mình:
"Ngươi nói, rất có thể là lão Hãn vương bị Thác Bạt Diên hại chết?"
Cao Tấn giải thích:
"Hoàn toàn có khả năng. Thác Bạt Diên là con trai vũ cơ, hắn còn có một đệ đệ. Lúc hai huynh đệ được đón vào cung, mẫu thân Thác Bạt Diên bị ban rượu độc. Sau khi được đón vào Liêu cung không bao lâu, đệ đệ của hắn cũng chết. Trong lòng Thác Bạt Diên đương nhiên hận lão Hãn vương."
Nghe mấy bí mật hoàng gia này Tạ Khuynh nhịn không được cảm khái:
"Người ta nói Thiên gia vô phụ tử, vô huynh đệ, vô tình thân, sao chỗ nào cũng xảy ra mấy chuyện này? Chẳng lẽ làm Hoàng đế liền có thể xóa đi huyết mạch thân tình sao?"
Thác Bạt Diên gặp, Cao Tấn cũng gặp.
Tiên đế từng mười phần sủng ái mẫu phi Cao Tấn, cũng mười phần tin trọng Võ Định hầu. Nhưng Tiền Thái tử tùy tiện vu cáo mấy câu tiên đế đã chờ không nổi mượn gió bẻ măng, làm mẫu phi Cao Tấn tự sát, cả phủ Võ Định hầu bị tịch thu, Cao Tấn cũng bị đuổi đi Tịnh Châu chờ chết.
Vì lẽ đó, Cao Tấn mới cảm nhận được Thác Bạt Diên hận lão Hãn vương thế nào, mối hận kia cắt da cắt thịt, chỉ ai đích thân thể nghiệm mới hiểu được. Điều làm họ đau xé tâm can chính là, người mang tới những khốn khổ này không phải ai xa lạ, mà là phụ thân ruột thịt cùng chung huyết mạch.
Tạ Khuynh thở dài, nghĩ lung tung trong lòng:
[ sau này Cao Tấn cũng sẽ đối xử với nhi tử vô tình vậy sao? ]
[ quyền lợi thật sự sẽ làm lòng người thay đổi? ]
Cao Tấn gối trên người Tạ Khuynh, nghe tiếng lòng của nàng, im lặng thật lâu.
♡ ♡ ♡ ♡ ♡ ♡ ♡
Chương này buồn nhỉ.
Tình cảm hiện tại là thật nhưng tương lai còn rất dài, vết xe đổ của quá khứ đang bày ra trước mắt.
Cái này là truyện thì chắc chắn HE, chứ sống thật trong đó có lẽ băn khoăn nhiều lắm.
Giờ thì hiểu vì sao ngày trước chị nhà muốn lén lút qua lại với anh cún chứ không thèm làm Hoàng hậu rồi.
Canh bạc lớn như này ai mà dám đút đầu dô, đối phương lại còn đọc được suy nghĩ của mình nữa chứ.