Tạ Đạc lòng mang thấp thỏm đưa Cao Tấn cùng Tạ Khuynh tới trước lều vải của mình, vung rèm lên nói với Cao Tấn:
"Mời Bệ hạ."
Cao Tấn quay đầu nhìn thoáng qua Tạ Khuynh xa xa theo sau, từ sợi tóc tới gót chân đầu viết ba chữ 'không tình nguyện', còn có những suy nghĩ linh tinh trong nội tâm nàng.
"Đường thúc Tạ gia, ngươi đang đếm kiến sao? Mau lên!" Cao Tấn kêu nàng.
Tạ Khuynh trốn trong mũ sa trộm lườm nguýt hắn.
[ kêu kêu kêu, gọi hồn a! ]
[ thằng nhãi này tất nhiên đã nhận ra ta ]
[ lớn tiếng như vậy làm gì, sợ người khác không nghi ngờ ta phải không? ]
Cao Tấn thay Tạ Đạc nâng rèm cửa, thúc giục Tạ Khuynh:
"Nhanh lên."
Tiếng hét này làm Tạ Đạc đứng bên cạnh giật nảy mình, nhìn Cao Tấn muốn nói lại thôi, bị ánh mắt Cao Tấn lặng lẽ đảo qua, lập tức tóc gáy dựng đứng.
"Ngươi còn xử làm gì? Phá án đi a!"
Thái độ của Cao Tấn với Tạ Đạc cũng không tốt bao nhiêu, dọa cho Tạ Đạc liên tục lùi bước, kém chút vấp cọc hạ trại sau lưng ngã ngửa.
Bệ hạ thế này, tám chín phần là đã nhìn ra gì đó.
Tạ Đạc đi ngang Tạ Khuynh, cho nàng một ánh mắt 'tự giải quyết cho tốt', lực bất tòng tâm, không dám ngoái đầu mà đi thẳng về doanh trướng Giám quân, không quản Tạ Khuynh có thể an toàn vượt qua hay không, việc quan trọng nhất với Tạ Đạc bây giờ là bản án nữ tử ở quân doanh.
Trước đó vì hắn thế lực đơn bạc mà không có chỗ xuống tay, bây giờ Bệ hạ tự mình tới cửa, đem theo Điền đại nhân, xem như cứu Tạ Đạc lúc lửa xém lông mày, nhất định phải nắm thật chặt cơ hội này mới được.
Sau khi Tạ Đạc rời đi, cho dù Tạ Khuynh có dẫm kiến cũng phải dẫm tới cửa doanh trướng.
Cao Tấn nhìn thoáng qua Tô Biệt Hạc, Tô Biệt Hạc lập tức hiểu ý tránh đi, lúc ngang qua Tạ Khuynh, khách khí ôm quyền.
Cổ tay Tạ Khuynh bị người ta nắm chặt lấy, trực tiếp kéo vào doanh trướng.
"Ôi chao ôi chao, Bệ hạ muốn làm gì lão hán? Lão hán không có hứng thú với phương diện kia a!"
Tạ Khuynh lôi giọng nam khoa trương ra buồn nôn Cao Tấn.
[ đựu móe, dù sao cũng đã bại lộ, ngại gì không làm cho ngươi ghê tởm ]
Cao Tấn kéo người giả vờ giãy giụa nào đó vào trướng, không khách khí với nàng, trực tiếp ném người lên đống chăn mền đã được Tạ Đạc gấp chỉnh tề.
"Ôi chao, phải làm sao mới được đây a. Cái bộ xương già này của lão hán, làm sao hầu hạ Bệ......hạ....."
Tạ Khuynh đang diễn đến đoạn đặc sắc, chỉ cảm thấy mũ sa trên đầu bị người ta kéo ra, thậm chí nàng còn chưa kịp thu hồi âm cuối, cứ như vậy không kịp chuẩn bị mà mắt đối mắt với Cao Tấn. Bỗng dưng hắn khoát tay, đem miếng râu ria dở dở ương ương trên miệng Tạ Khuynh giựt mất luôn.
Tạ Khuynh che miệng, Cao Tấn từ trên cao ngó xuống, ánh mắt như đóng băng, trong mắt viết hai chữ to ----- ngốc tử.
Bị Cao Tấn dùng ánh mắt như nhìn ngốc tử nhìn chằm chằm, Tạ Khuynh ít nhiều cũng có chút xấu hổ, từ trên giường bò dậy ngồi thẳng, ngẩng đầu nhìn Cao Tấn cười ha hả:
"Haha, sao Bệ hạ biết là thiếp?"
[ bại lộ lúc nào? ]
[ diễn xuất của ta rõ ràng rất được nha! ]
"Hừ, thân hình này của ngươi, hóa thành tro trẫm cũng nhận ra." Cao Tấn trả lời vô cùng tự tin.
Tạ Khuynh ngượng ngùng sờ sờ lỗ tai, lòng bàn tay lộ ra vệt đỏ bất thường, Cao Tấn nhớ lại nàng ở Thiên Hương lâu bị Tạ Viễn Thần đánh, cố ý hỏi:
"Tay ngươi làm sao vậy?"
Tạ Khuynh không nghĩ tới mình chỉ tùy tiện sờ lỗ tai mà Cao Tấn cũng phát hiện vết thương trên tay, muốn giấu cũng không kịp, bởi vì Cao Tấn đã kéo tay nàng tới nhìn kỹ.
Cao Tấn đem bàn tay Tạ Khuynh giơ lên, mở ra, dùng đầu ngón tay khẽ vuốt lên bàn tay nàng, Tạ Khuynh chột dạ nói:
"Thần thiếp vội vã tới quân doanh, cưỡi ngựa hơi nhanh, dây cương kia cứng quá, nên lòng bàn tay bị mài đỏ lên."
Cao Tấn thấy nàng còn có tâm tình làm nũng, liền đoán được đã không còn đau.
Thế là hắn vỗ bẹp một cái lên tay nàng, Tạ Khuynh "A!" một tiếng rút móng vuốt về.
[ xuống tay đủ tàn nhẫn ]
[ hay là ta giả vờ khóc, xem hắn có đau lòng không? ]
"Bệ hạ, thần thiếp, tay, tay...."
Lời còn chưa dứt Cao Tấn đã cắt ngang: "Ngậm miệng."
Tạ Khuynh đành phải ngậm miệng, hai con mắt đen láy nhìn chằm chằm Cao Tấn, Cao Tấn nghiêm mặt nói:
"Bớt giả vờ! Ngươi làm sao chuồn ra cung? Làm sao lại xuất hiện ở Tây đại doanh? Nếu không cho trẫm một câu trả lời hợp lý, ngươi biết hậu quả là gì không?"
Tạ Khuynh vô tội chớp chớp mắt.
[ tới rồi tới rồi ]
[ cẩu tử rốt cục đã mở miệng hỏi ]
[ để ta suy nghĩ thật kỹ xem nên soạn lời nói dối thế nào lừa hắn ]
Cao Tấn: ...
"Thần thiếp giả trang thành cung tỳ chọn mua ra khỏi cung. Còn chuyện đến Tây đại doanh, còn không phải bởi vì... Tạ Đạc. Ừm. Đúng. Bởi vì Tạ Đạc! Hắn nhát gan sợ phiền phức, ngốc nghếch muốn chết. Đầu óc đã không tốt rồi mà võ công cũng chẳng ra làm sao. Ta là tỷ tỷ của hắn, lo lắng hắn bỗng dưng thăng quan sẽ bị người ta khi dễ, muốn tới xem một chút."
[ thật tốt! Lời nói dối này soạn quá logic kín đáo không kẽ hở ]
[ xét từ góc độ nhân tính, ta nhiều nhất là phạm vào lỗi xử sự theo cảm tính thôi ]
[ phàm là cẩu tử có chút nhân tính, thì sẽ không tức giận với một tỷ tỷ tâm địa thiện lương, nóng lòng hộ đệ như ta đây ]
Cao Tấn hít sâu một hơi, giống như là đang tiêu hóa trận thao thao bất tuyệt kia của Tạ Khuynh, sau một lúc lâu mới trầm giọng nói:
"Ngươi muốn xuất cung gặp Tạ Đạc có thể nói với trẫm, lần sau đừng mạo hiểm."
Sự khoan dung độ lượng này làm Tạ Khuynh ngẩn tò te.
[ cẩu tử thế mà lại tin ]
[ từ khi nào mà hắn trở nên dễ nói chuyện như vậy? ]
[ không hề hoài nghi tí ti nào sao? ]
Tạ Khuynh nghĩ như vậy, tay nhanh hơn não, bỗng nhiên dùng mu bàn tay áp lên trán Cao Tấn, sau đó so sánh với trán mình, xác định Cao Tấn không có phát sốt.
Cao Tấn tùy ý cho nàng sờ tới sờ lui, kiên nhẫn đợi nàng xác nhận xong, mới lần nữa kéo tay nàng, cúi đầu nhìn mấy vệt đỏ trong lòng bàn tay.
Tay Tạ Khuynh bị hắn nâng lên, sau đó hắn cau mày phảng phất như rất đau lòng, rồi bỗng nhiên cúi đầu thổi vết thương.
Tạ Khuynh chưa từng thấy cẩu tử ôn nhu như vậy bao giờ, xích lại gần gọi hắn một tiếng:
"Bệ hạ."
Cao Tấn ngẩng đầu nhìn nàng, Tạ Khuynh lại nói: "Có phải ngài làm chuyện gì có lỗi với thần thiếp không?"
"Cái gì?" Cao Tấn không hiểu.
Tạ Khuynh ý vị thâm trường nhìn hắn.
[ vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo ]
[ đột nhiên đối tốt với ta như vậy, có phải là đang đánh chủ ý xấu xa gì hay không? ]
Cao Tấn: ....
Không chấp nhặt với nàng, Cao Tấn thổi một trận xong, liền nắm lấy cổ tay Tạ Khuynh, kéo ra ngoài doanh trướng, Tạ Khuynh hỏi:
"Đi, đi nơi nào?"
Cao Tấn không ngoái đầu: "Ngươi không hồi cung sao?"
Tạ Khuynh thấy hắn thật sự muốn đi ra ngoài, tranh thủ thời gian chạy về lấy mũ sa, vừa đeo vừa hỏi:
"Hiện tại liền hồi cung sao? Ngài không đợi kết quả bọn Tạ Đạc phá án sao?"
Cao Tấn nói:
"Vụ án này xử mười ngày nửa tháng cũng chưa xong, ngươi muốn ở đây đợi sao?"
Tạ Khuynh đương nhiên sẽ không chờ lâu như vậy.
Nàng vội vã mang mũ sa, nhưng búi tóc lại không vào tâm khổng giữa mũ sa, lúc Tạ Khuynh cúi đầu phấn đấu, Cao Tấn tiếp nhận mũ sa trong tay nàng, tự mình nhắm ngay búi tóc thư sinh của nàng đội xuống, đầu ngón tay bay múa ở cằm Tạ Khuynh, rất nhanh liền cột xong quai mũ.
Toàn bộ động tác nước chảy mây trôi, Tạ Khuynh thấy vậy lại càng hoài nghi:
"Bệ hạ, rốt cuộc ngài đã làm gì có lỗi với thiếp, nói thẳng đi, thiếp không tức giận đâu."
Cao Tấn hừ lạnh:
"Trẫm làm chuyện có lỗi với ngươi? Trẫm làm cái gì cũng không khiến ngươi thất vọng! Còn nói nhảm nữa trẫm cho ngươi chép kinh."
Tạ Khuynh sợ tới mức hít sâu một hơi.
Chép kinh là tử huyệt của nàng, không thể tùy tiện chạm vào, cẩu tử hèn hạ này thế mà dùng chép kinh tới uy hiếp nàng, nhưng đích xác dùng tốt là được rồi, lập tức khiến Tạ Khuynh ngậm miệng, không dám nói thêm câu nào.
Cao Tấn lôi kéo Tạ Khuynh đi khỏi quân doanh, phái người đi nói với Tạ Đạc một tiếng.
Tô Biệt Hạc dắt hai con ngựa tới, Tạ Khuynh tự giác cùng Cao Tấn ngồi chung một con.
Lúc đi ngang chiếc xe ngựa thanh bồng kia, Tạ Khuynh bất giác nhìn nhiều vài lần, chỉ thấy xe phu kia dùng nón che lên mặt, hiển nhiên là đang nghỉ ngơi đợi nàng. Đáng tiếc hôm nay hắn chú định là không đợi được Tạ Khuynh. Mà Tạ Khuynh ở trong ngực Cao Tấn, cũng không dám mạo muội chào hỏi với xa phu kia, làm vậy sẽ bại lộ nàng không cưỡi ngựa mà ngồi xe tới. Vì lẽ đó, Tạ Khuynh chỉ có thể nói thầm một câu xin lỗi, hi vọng xa phu kia ngủ một giấc tỉnh dậy phát hiện nàng còn chưa tới, sẽ tự động rời đi.
Tạ Khuynh ngồi trước người Cao Tấn, cử động của nàng đương nhiên hắn thấy rõ, liếc mắt theo nàng nhìn chiếc xe ngựa kia, âm thầm lắc đầu vì chính mình càng ngày càng khoan dung với người nào đó, không có ranh giới cuối cùng.
**
ƯattpadTaiTheTuongPhung
Ba người từ Tây đại doanh về thành chính là lúc mặt trời ngã về Tây, chân trời hào quang vạn trượng, nửa bầu trời đều đỏ rực lên, trông rất đẹp.
Canh giờ này cũng là lúc dùng cơm chiều, các tửu lâu đua nhau các hiển thần thông, phố Trường An tràn ngập đủ loại hương thơm. Tạ Khuynh nghe được, con sâu tham ăn trong bụng nổi lên bốn phía.
Nuốt nước miếng, nàng quay người hỏi Cao Tấn:
"Bệ hạ, chúng ta hồi cung ngay bây giờ sao?"
Cao Tấn bất động thanh sắc hỏi: "Ngươi muốn thế nào?"
[ đương nhiên là quay đầu ngựa, đi phố Trường An dạo chợ đêm a ]
[ lần sinh nhật của Tướng quân phu nhân đi muộn quá, có mấy gian hàng đóng cửa mất rồi ]
[ nhưng ta có thể nói thẳng sao? ]
[ liệu cẩu tử có tức giận không? ]
Cao Tấn không đợi Tạ Khuynh mở miệng, trực tiếp điều khiển ngựa đổi phương hướng, vòng về phố Trường An.
Thẳng đến khi gió thổi bay sa trên mũ của Tạ Khuynh, nàng vẫn còn chưa tin được đây là thật.
[ ta còn chưa nói gì cơ mà ]
[ cẩu tử hôm nay ăn cái gì mà hay vậy? ] Khi ánh đèn rực rỡ sáng lên, kinh thành lấy phố Trường An cùng Chu Tước làm chính, tám cái đầu đường đều mở chợ đêm, lúc này là thời điểm phồn hoa náo nhiệt nhất trong ngày.
Tạ Khuynh thích náo nhiệt, thích đông người, không quan tâm quầy hàng gì, chỉ cần người vây đông, nàng đều muốn chen vào nhìn một chút mới bỏ qua.
Cao Tấn vừa vặn tương phản với Tạ Khuynh, hắn không thích quá náo nhiệt, cũng không thích cùng một đám người chen chen lấn lấn, nhưng lại không thể cách nàng quá xa, nếu không nháy mắt một cái nàng liền chạy không còn hình bóng.
Ba người đi dạo ước chừng nửa canh giờ, trên tay Tô Biệt Hạc đã ôm không dưới tám túi đồ, còn có hai cái kẹp bằng cánh tay, ngay cả Cao Tấn cũng ôm hai vò Lan Lăng xuân Tạ Khuynh vừa chọn được.
Từ khi Tô Biệt Hạc biết Quý phi nương nương không phải Tạ Nhiễm, mà là thứ trưởng nữ Tạ gia nuôi dưỡng ở biên quan, vô luận Tạ Khuynh có làm ra mấy chuyện kỳ quái đến mức nào, hắn cũng cảm thấy bình thường.
Tạ Khuynh ăn xong xâu mứt quả trong tay, nói với Cao Tấn cùng Tô Biệt Hạc:
"Đến giờ ăn tối rồi, chúng ta tới Duyệt Tân lâu ăn thủy hải sản đi."
Tô Biệt Hạc chấn kinh, Quý phi nương nương đi nãy giờ, miệng ăn không ngừng, mấy món vừa rồi nàng ăn, không được tính là bữa tối sao?
Mà Cao Tấn đối với sức ăn của Tạ Khuynh đã tập mãi thành quen:
"Ăn chút cháo hải sản đi, dễ tiêu hóa."
Tạ Khuynh kéo cánh tay Cao Tấn, liên tục gật đầu: "Đúng đúng đúng, đều nghe tướng công."
Cao Tấn đối với từ 'tướng công' này mười phần hưởng thụ, chủ động duỗi tay với Tạ Khuynh, chờ Tạ Khuynh đan ngón tay vào, hai người mười ngón giao nhau, nị nị oai oai.
Tô Biệt Hạc đi phía sau, dùng góc độ người ngoài cuộc nhìn rõ hết thảy, Bệ hạ anh minh một đời, lại không phát giác mình đang bị Quý phi nương nương nắm mũi dẫn đi sao?
Đây là vị Hoàng đế Bệ hạ sát phạt quyết đoán, thần võ phi phàm mà hắn biết sao?
Tình ái thế gian quả nhiên chính là vũng bùn, rơi vào rồi, không chỉ bị che hai mắt, cả lý trí cũng mơ màng.
Cái gì mà tình tình ái ái, quá đáng sợ!
Mắt thấy đã tới gần Tân Duyệt lâu, Tạ Khuynh kìm nén xúc động xông vào, vừa nhấc chân lên, liền nghe thấy phía sau truyền đến một giọng nữ thanh nhã:
"Cao sư huynh, xin dừng bước."
Tạ Khuynh theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy Thẩm Tiêm Vân tay ôm hai cây quyển trục, từ thư phòng đối diện hơi chếch với Duyệt Tân lâu bước ra, bên người còn đi theo hai nha hoàn.
Không cần hỏi, tiếng kêu to vừa rồi đương nhiên là nàng.
[ ha, thật trùng hợp ]
[ thế mà lại gặp Thẩm Tiêm Vân ]
Tạ Khuynh vô thức nhìn sang Cao Tấn, lại cúi đầu nhìn hai bàn tay đan vào nhau, thầm nghĩ:
[ người trong lòng của cẩu tử đứng trước mặt, ta có nên rút tay ra tránh hiềm nghi? ]
Nghĩ như vậy, Tạ Khuynh đang muốn buông tay, liền bị Cao Tấn nắm lấy hướng về phía sau lắc lắc, nhưng cũng không có hất ra, chỉ nghe hắn nhẹ nhàng nói thế này:
"Ngoan, trước tiên buông tay ra."
Tạ Khuynh đầu đầy dấu chấm hỏi:
[ ai buông tay ra? ]
[ là chính ngươi nắm tay của ta không buông có được hay không? ]
Cao Tấn nhìn Tạ Khuynh thở dài: "Tốt a tốt a, ngươi muốn nắm thì nắm là được."
Giọng nói kia miễn bàn có bao nhiêu bất đắc dĩ, làm người ta cảm giác giống như Tạ Khuynh sau khi trông thấy Thẩm Tiêm Vân, cố ý nắm lấy tay Cao Tấn không buông.
Tạ Khuynh nghi hoặc:
[ cẩu tử ngươi đang tự biên tự diễn cái gì? ]
[ đến cùng là nắm hay là buông a? ]
[ ngươi nói cho rõ ràng ra được không? ]
Cao Tấn dùng thanh âm 'nhìn như cố tình đè thấp nhưng thực ra ai ở đây cũng nghe không sót chữ nào" nói với Tạ Khuynh:
"Trẫm cho phép ngươi nắm tay trẫm, nhưng trước mặt Tiêm Vân, ngươi không thể nói lung tung, nếu không trẫm hỏi tội ngươi, có nghe thấy không?"
[ trước kia không có phát hiện, cẩu tử lại là một diễn viên! ]
[ còn diễn rất ra hình ra dạng ]
[ cũng không cần nói trước câu nào, đùng một cái nhập vai! ]
Tạ Khuynh mải lo suy nghĩ, chỉ cảm thấy tay bị người ta mạnh mẽ nắm chặt một cái, lập tức kịp phản ứng:
"A a a. Vâng. . . Thiếp nghe thấy được. Tuyệt đối sẽ không ở trước mặt Tiêm Vân cô nương nói lung tung."
Tạ Khuynh vừa nói xong, vừa vặn Thẩm Tiêm Vân bước tới trước mặt họ, đương nhiên cũng thu mấy lời này vào tai, chỉ thấy ánh mắt nàng dừng trên hai bàn tay mười ngón đan xen của hai người, nhìn chăm chú một lát.
Giống như là để chứng minh mình quấn lấy Cao Tấn, Tạ Khuynh ngay trước mặt Thẩm Tiêm Vân, đem nguyên cả cánh tay Cao Tấn ôm lấy, sau đó Cao Tấn quả nhiên 'Cự tuyệt' tượng trưng một chút, dưới sự 'không ngừng dây dưa' của Tạ Khuynh, mới 'bị ép' để Tạ Khuynh ôm.
"Tiêm Vân, thật là trùng hợp a. Sao muộn thế này nàng còn ở bên ngoài?" Cao Tấn hỏi.
Thẩm Tiêm Vân dời mắt khỏi cánh tay đang dính nhau của hai người, thong dong bình tĩnh trả lời:
"Tại thư trai đọc sách đến mê, mua hai bức tranh của Ngô Đạo Tử, bất tri bất giác trời đã tối."
Cao Tấn hiểu rõ gật đầu: "Thì ra là thế."
Thẩm Tiêm Vân thần sắc như thường hỏi bọn hắn:
"Cao sư huynh cùng Tạ gia tỷ tỷ là cùng nhau xuất cung dạo chơi sao?"
Cao Tấn đang muốn trả lời, chỉ thấy cỗ kiệu bên cạnh vừa mới đi qua bỗng nhiên dừng lại, từ trong kiệu bước ra một vị văn sĩ trung niên, chính là thái sư Thẩm Thiên Phong.
Hắn đi tới trước mặt Cao Tấn, kinh ngạc một phen, sau đó liền nhiệt tình mời Cao Tấn cùng Tạ Khuynh đi phủ Thái sư.
Tạ Khuynh có chút không hiểu vở diễn đêm nay có ý gì.
Thẩm Tiêm Vân cùng Thẩm Thiên Phong đồng thời xuất hiện tại phố Trường An, nếu nói là hai cha con này không cố tình, Tạ Khuynh không tin.