Tiêu Hề Hề đánh giá nàng, ngạc nhiên hỏi "Trong nhà ngươi có người chết hả?"
Biểu cảm của Ti Trúc cứng lại.
"Tiểu chủ sao lại nói vậy?"
Tiêu Hề Hề ngày càng khó hiểu "Nếu trong nhà ngươi không có người chết, sao lại mặc đồ tang vậy? Không sợ xui xẻo à?"
Ti Trúc nghẹn họng đến mức khó thở.
Nàng cố lắm mới có thể gượng cười.
"Tiểu chủ thật biết nói đùa."
Tiêu Hề Hề dẫn Bảo Cầm đi ngang qua Ti Trúc, cách một khoảng khá xa, Ti Trúc vẫn nghe thấy cuộc trò chuyện giữa chủ tớ các nàng.
"Tiểu chủ, người không biết sao? Người xưa có câu, muốn xinh đẹp trước phải hiếu thuận*, Ti Trúc cô nương hẳn là nghĩ mình càng đẹp ấy mà."
*Câu gốc là 要想俏,一身孝, phụ nữ muốn xinh đẹp trước phải hiếu thuận, đồ trắng là đồ để tang (đồ hiếu thảo) sau khi người thân qua đời.
"Tiểu cô nương bây giờ vì cái đẹp, mà đồ gì cũng dám mặc, nếu ta mặc thế này về nhà, nhất định bị cha ta đánh chết."
"Tiểu chủ là Lương đệ của Thái tử, tướng quân không dám đánh người đâu."
......
Ti Trúc tức giận đến mức tái nhợt, gần như nghiến răng ken két.
Tiêu lương đệ này trông ngốc nghếch, nhưng không ngờ lại ăn nói cay độc như vậy!
Nàng nhìn xuống chiếc váy trắng trơn trên người.
Chiếc váy tiên khí ngời ngời như vậy, sao lại thành đồ tang?
Tiêu lương đệ chắc chắn đố kị vì nàng mặc quá đẹp, sợ nàng sẽ đoạt đi sủng ái của Thái tử, nên mới cố ý nói như vậy, muốn chọc tức nàng để nàng thay bộ khác.
Nàng sẽ không mắc bẫy!
Nàng cầm bình ngọc đầy sương vào tẩm điện.
Lúc nàng vào tẩm điện, thấy Tiêu lương đệ đang đút thuốc cho Thái tử Điện hạ.
Lạc Thanh Hàn dựa vào ghế sập mềm mại, khẽ mở môi mỏng, uống từng ngụm thuốc Tiêu Hề Hề đút.
Thuốc vẫn đắng, lông mày hắn hơi cau lại, rõ là không thích mùi thuốc.
Nhưng hắn không hề phàn nàn lời nào, an tĩnh uống hết bát thuốc.
Thấy vậy, Ti Trúc đố kị thành hận.
Tối qua nàng mới chạm vào Thái tử, Thái tử trực tiếp hất đổ cả bát thuốc, sau đó nhân lúc Thái tử tắm, nàng muốn hầu hạ Thái tử, nhưng lại bị Thái tử từ chối.
Nàng còn tưởng Thái tử bài xích nữ nhân, nên lo lắng không thôi.
Nhưng thấy cảnh hòa hợp giữa ngài ấy và Tiêu lương đệ lúc này, ngài ấy không hề bài xích.
Ti Trúc thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần Thái tử không ghét nữ nhân là được.
Miễn là ngài ấy thích nữ nhân, rồi nàng sẽ có cơ hội thu phục ngài ấy.
Bảo Cầm bưng dĩa mứt hoa quả đến.
Lạc Thanh Hàn chỉ ăn một miếng, phần còn lại thuộc về Tiêu Hề Hề.
Tiêu Hề Hề vừa nãy kiên nhẫn đút từng muỗng thuốc cho Thái tử chỉ vì những miếng mứt hoa quả này, bây giờ nàng thỏa ước muốn, hạnh phúc đến nỗi cười cong cả đôi mắt hạnh của nàng.
Nàng ném liên tục mấy miếng vào miệng, ăn một cách ngon lành.
Lạc Thanh Hàn nhắc nhở "Ăn ít thôi, lát nữa còn dùng bữa sáng."
"Vâng vâng! Thần thiếp chỉ ăn một chút."
Lúc này, Ti Trúc bắt được cơ hội, tiến lên hành lễ "Nô tỳ Ti Trúc, thỉnh an Thái tử Điện hạ."
Lạc Thành Hàn liếc nhìn nàng, khẽ cau mày.
"Trong nhà ngươi có người chết à?"1
Ti Trúc "......"
Tiêu Hề Hề nhai mứt hoa quả trong miệng, giúp giải thích "Thần thiếp hỏi rồi, nhà nàng không có người chết."
Lạc Thanh Hàn không vui "Nếu không có ai chết, sao phải mặc đồ tang? Không sợ xui xẻo à?"
Ti Trúc nhịn không được đỏ mặt, nhỏ giọng giải thích "Đây không phải đồ tang."
Sắc mặt Lạc Thanh Hàn trầm xuống "Ý ngươi là ta sai?"
"Không phải." Ti Trúc cuống quýt quỳ xuống, uất ức nói "Điện hạ không sai, là nô tỳ mặc nhầm y phục, nô tỳ lập tức về thay."
Lạc Thanh Hàn không nhìn nàng nữa.
Ti Trúc ngấn lệ lui ra ngoài.