Mọi người đều biết, Thái tử là móng heo không cảm xúc.
Nếu nói lý lẽ đàng hoàng, hắn có thể sẵn lòng nghe một chút.
Nhưng nếu bán thảm giả yếu đuối, về cơ bản sẽ bị hắn một chiêu giết chết.
Lần này cũng không ngoại lệ.
Lạc Thanh Hàn nhìn Triệu mỹ nhân đang khóc, lạnh lùng nói.
"Nàng vốn dĩ trông chẳng ra sao, dù có sẹo thì vẫn như vậy, có gì to tát đâu?"
Triệu mỹ nhân "......"
Tiêu Hề Hề "......"
Tiêu Lăng Phong trốn ngoài cửa nghe lén "......"
Mẹ kiếp, đây là kiểu Thái tử gì vậy?
Không lẽ miệng của hắn bôi độc?
Nghe xem, đây là tiếng người sao?!
Triệu mỹ nhân không tin được nhìn Thái tử, tiếng khóc bị mắc kẹt trong cổ họng, không thể thốt ra, không thể nuốt xuống, gần như nghẹt thở.
Lạc Thanh Hàn "Ta sớm đã nói với nàng, bảo nàng thành thật một chút, là nàng không nghe lời, cứ nhất quyết chạy ra ngoài. Bây giờ cuối cùng chịu thiệt, kết quả chẳng những không hối cải, còn muốn đổ lỗi cho người khác, lòng dạ nàng còn xấu hơn cả bản mặt của nàng."
Tiêu Hề Hề tặc lưỡi, chậc chậc, nếu độc miệng phân cấp độ, Thái tử xứng đáng là bậc vương giả!
Triệu mỹ nhân không chịu đựng được nữa, òa khóc lên.
Nhưng dù nàng có khóc thế nào, Lạc Thanh Hàn cũng không thèm nhìn nàng nữa, trực tiếp dẫn Tiêu Hề Hề đi.
Tiêu Lăng Phong trốn ngoài cửa nghe lén, nghe thấy tiếng bước chân đến gần, nhanh chóng lùi lại bỏ chạy.
Lúc Tiêu Hề Hề và Thái tử bước ra khỏi phòng, không còn nhìn thấy Tiêu Lăng Phong.
Thái tử gọi Thường công công đến căn dặn.
"Tìm hai người trung thực đáng tin đến trông chừng Triệu mỹ nhân, đừng để nàng ta có cơ hội chạy lung tung."
Thường công công đáp "Vâng."
Trong lòng hắn hiểu rõ, ý của Thái tử là giam lỏng Triệu mỹ nhân.
Nếu Triệu mỹ nhân không có cơ duyên nào khác, thì cả đời này có lẽ không thể trở mình nữa.
Thái tử và Tiêu Hề Hề về phòng, cung nữ dọn bữa trưa lên bàn.
Tiêu Hề Hề vừa ăn vừa hỏi "Chuyện của lầu Bách Hoa giải quyết xong chưa?"
Lạc Thanh Hàn "Ừm, chuyện đã điều tra rõ ràng, lầu Bách Hoa mua bán người trái pháp, ép buộc người khác làm kĩ nữ, thậm chí còn từng bức chết người, người nhà của người chết kiện cáo đến huyện nha, nhất quyết đòi công đạo. Tú bà của lầu Bách Hoa vì muốn đè chuyện này xuống, hứa sẽ chia ba phần lợi nhuận mỗi tháng cho Huyện lệnh, sau khi Huyện lệnh nhận được lợi, quả nhiên không điều tra nữa, thậm chí còn âm thầm chống lưng cho lầu Bách Hoa."
Tiêu Hề Hề nuốt thức ăn trong miệng, không nói nên lời "Vì một chút tiền mà đặt cả tiền đồ quý giá của mình vào đó, lẽ nào đầu óc Huyện lệnh này có vấn đề?"
Lạc Thanh Hàn "Tiền tài động lòng người, không phải ai cũng có thể như nàng, chỉ cần cái ăn, còn lại chẳng sao hết."
Tiêu Hề Hề "Người đang nhắc nhở thần thiếp sao?"
Lạc Thanh Hàn "Nàng nghĩ sao?"
Tiêu Hề Hề hừ một tiếng, Thái tử thối!
Nàng mặc kệ hắn, tiếp tục vùi đầu ăn.
Sau bữa trưa, Lạc Thanh Hàn gọi Tiêu Lăng Phong tới.
"Khanh thả những người kia đi."
Dù Thái tử không nói rõ, nhưng Tiêu Lăng Phong biết hắn đang nói đến chủ sạp khoai lang nướng và bọn trẻ đó.
Tiêu Lăng Phong chắp tay đáp "Vâng."
Ông xoay người bước ra ngoài, bảo Ngọc Lân vệ thả những người đó ra.
Tiêu Lăng Phong vốn cho rằng Triệu mỹ nhân nhất định sẽ nhân cơ hội hắt nước bẩn lên người Tiêu trắc phi, ông đã sẵn sàng giúp Tiêu trắc phi tẩy trắng, nào ngờ đến cuối cùng Tiêu trắc phi vẫn bình an vô sự, ngược lại gặp xui xẻo là Triệu mỹ nhân.
Cái kết này nằm ngoài dự đoán của Tiêu Lăng Phong.
Ông ngày càng cảm thấy tính tình của Thái tử thật khó đoán.
Huyện lệnh địa phương bị Thái tử cách chức, lệnh Quận thú sai người áp giải Huyện lệnh đến Hình bộ ở Thịnh Kinh, quan viên Hình bộ sẽ dựa theo tội danh kết án.
Còn tú bà lầu Bách Hoa trực tiếp chém đầu.
Đám tay sai ở lầu Bách Hoa cũng nhận tội.
Các cô nương ở lầu Bách Hoa sau khi được xác minh hộ tịch, nếu là lương tịch thì được trả về quê, còn là tiện tịch sẽ được giao cho quan viên địa phương bán đi.
Mọi chuyện đã định, ngày hôm sau đoàn người của Thái tử lại tiếp tục hành trình.
Chuyện của lầu Bách Hoa vốn Thái tử chỉ tiện tay giải quyết, nếu không phải do Đại hoàng tử ăn bậy đau bụng ở đó, thì Thái tử cũng không biết lầu Bách Hoa có quan hệ với Huyện lệnh.
Nhưng sau khi chuyện này truyền ra ngoài thì đã dần thay đổi.
Lần trước Thái tử xuống phía nam cầu mưa đã giết Dương huyện lệnh của huyện Cam Cốc, bây giờ Thái tử đến quận Trần Lưu, trên đường tiện tay giết một Huyện lệnh nhỏ.
Có người lòng dạ hẹp hòi nói đùa, lẽ nào Thái tử là khắc tinh của Huyện lệnh?
Từ đó, Thái tử có danh hiệu khắc tinh của Huyện lệnh.
Khi Thái tử biết được danh hiệu này đã là một tháng sau.
Sau một tháng hành trình xuyên núi lội sông, đội ngũ cuối cùng đã vào được khu vực thuộc quản lý của quận Trần Lưu.
Đây là một huyện thành nhỏ ở biên giới của quận Trần Lưu.
Huyện lệnh địa phương sớm đã nghe tin Thái tử đến, trước đó đã cho người quét dọn dịch trạm sạch sẽ, thậm chí còn cố ý thay một bộ quan phục tồi tàn.
Không chỉ ông, mà quan viên trong huyện nha cũng cố ý ăn mặc cũ nát.
Lúc Thái tử xuống xe, hắn thấy một nhóm quan viên mặc y phục tồi tàn đang quỳ trước mặt.
Thái tử từng thấy không ít trận hình, lúc này cũng không tránh không khỏi hơi sửng sốt.
Hắn nghĩ ngợi một lúc, nhớ mấy năm gần đây vùng này không gặp nạn, hàng năm nộp thuế cũng khá ổn, quan viên địa phương sao lại nghèo nàn tồi tàn như vậy?
Khi đội ngũ của Thái tử vào dịch trạm, Huyện lệnh lập tức dẫn các quan viên chạy trốn, sợ Thái tử sẽ ghi nhớ mặt mình, trở thành Huyện lệnh đáng thương thứ ba dưới tay Thái tử.
Thái tử luôn cảm thấy thái độ của Huyện lệnh rất quái dị, thoạt nhìn rất cung kính, nhưng thực tế thì rất sợ hãi.
Hắn nghĩ mình đâu có làm chuyện gì khiếp người, thế tại sao một Huyện lệnh nho nhỏ lại sợ hắn đến vậy?
Hắn bảo Tiêu Lăng Phong ra ngoài, tìm hiểu xem chuyện gì đang xảy ra?
Tiêu Lăng Phong không phụ lòng mong đợi của hắn, nhanh chóng tra được nguyên nhân.
"Vì Thái tử Điện hạ liên tiếp diệt trừ hai Huyện lệnh, có lời đồn người là khắc tinh của Huyện lệnh, nên Huyện lệnh ở đây thấy người mới sợ hãi như vậy."
Trên mặt Lạc Thanh Hàn không có biểu cảm gì.
Hắn chỉ làm theo luật pháp thôi, sao tự dưng lại mang tiếng là khắc tinh của Huyện lệnh?
Hắn lạnh lùng nói "Nếu không phải đám Huyện lệnh đó làm chuyện xấu, ta làm sao xuống tay với bọn chúng? Nói cho cùng là bọn chúng tự tìm chết, liên quan gì đến ta?"
Tiêu Lăng Phong nhân cơ hội khen ngợi "Điện hạ nói phải, Điện hạ anh minh thần võ, là phúc của dân chúng trong thiên hạ."
Lạc Thanh Hàn không kiên nhẫn nghe mấy lời nịnh nọt này, phất tay bảo Tiêu Lăng Phong lui xuống.
Hắn quay đầu, thấy Tiêu Hề Hề đang ngồi bên cạnh cười.
Lạc Thanh Hàn khẽ nhíu mày "Nàng cười cái gì?"
"Thần thiếp chỉ nghe khắc cha khắc mẹ khắc vợ khắc con khắc huynh đệ tỷ muội, chưa từng nghe khắc Huyện lệnh, Điện hạ đã sáng tạo ra một danh từ mới! Ngày sau nếu có sử sách ghi lại chuyện của người, nhất định phải viết chuyện này, chắc chắn vô cùng đặc sắc!"
Lạc Thanh Hàn "......"
Lạc Thanh Hàn "Hôm nay nàng không có bữa tối."
- --------
郡守 (Quận thú) - chức vụ này được đặt ra từ thời Chiến Quốc. Thời đó, các nước chư hầu thiết lập ở khu vực biên cảnh xung đột các quận, tạo thành các khu vực đặc biệt có chính quyền sứ quân tổng hợp, quan đứng đầu gọi là thú, đến thời Tây Hán được gọi là Thái thú, về sau nữa gọi là Tri phủ.
Thời cổ đại, hộ tịch được chia làm 5 cấp bậc. Thứ nhất là quý tịch, thường là thế gia quý tộc. Thứ hai là lương tịch, tức là dân thường. Thứ ba là thương tịch, nghĩa trên mặt chữ, là thương nhân. Thứ tư là nô tịch, tức là thân phận của nô lệ, một khi đã bán thân thì có thể làm nô lệ cả đời, trừ phi chủ nhân nhân từ cho quan phủ một số tiền lớn. Thứ năm là tiện tịch, chính là kỹ nữ, đào hát, v.v...