Editor: Hy
"Đúng là chạy không thoát mà!" Bách Lý Đại xem thường nói: "Có một lão bản khôn khéo như ngươi, khách quan làm sao đi ra khỏi cái quán này được!"
"Ta mặc kệ, nhưng nếu cửa hàng có sai sót gì, ta sẽ trừ vào tiền hoa hồng của ngươi!" Hạ Thất Thất ngay thẳng nói.
"Cái gì!" Bách Lý Đại không đồng ý: "Không được! Vốn dĩ đã là ngươi 7 ta 3, còn trừ nữa. Không được!"
"Hắc hắc!" Hạ Thất Thất cười: "Ai nói ngươi lúc đầu khinh thường ta, còn khoác lác về sau lợi nhuận cửa hàng ta 7 ngươi 3. Đây chính là ngươi nói, hiệp nghị của chúng ta rành mạch! Người đừng có mà quỵt nợ!"
"Được!" Bách Lý Đại ngả bài: "Nói không lại ngươi mà!"
Sau đó hắn quay đầu tới phòng bếp kiểm tra.
Còn Hạ Thất Thất ở lại đi một vòng quanh quán ăn, sau đó bước ra ngoài.
Nàng ngẩng đầu, nhìn quán ăn lớn ba tầng, sau đó nhìn xung quanh nơi này ngựa xe như nước, càng nhìn càng thấy hài lòng.
Dù có nhiều chi nhánh, nhưng chi nhánh này vẫn khiến nàng hài lòng nhất.
Đồng thời nàng cũng không muốn trở lại kinh thành này, vì lo sợ rằng sẽ gặp một nhà Mộ Dung Hiện cùng với nam nhân kia!
5 năm trôi qua, bao nhiêu khổ cực mệt mỏi, Hạ Thất Thất nàng đều đã nhẫn nhịn vượt qua.
Ngay cả khi sinh Hạ Tinh Thần, còn chưa kịp ở cữ đã phải lo nghĩ đến thức ăn của ngày mai.
Nhưng vẫn may, nàng gặp được một người có lòng tốt, chính là Bách Lý Đại.
5 năm trước
Hạ Thất Thất vất vả lắm mới tiếp nhận được sự thật, rằng nàng thật sự đã tới một triều đại không biết tên.
Lại vì tránh gặp người nhà Mộ Dung, cùng với một cái bánh, nàng đi suốt một ngày một đêm mới tới được thôn trang kia.
Sau khi gặp nhiều người hỏi thăm, nàng liền đi theo một đôi vợ chồng vận chuyển lương thực, dưới sự giúp đỡ của họ, nàng được tặng một đôi giày mới, còn thêm chút bạc vụn.
Nhờ có nó mà nàng mới tới được kinh thành Tư Ưng Quốc.
Vốn cho rằng kinh thành là nơi mọi người hướng tới, cũng là nơi phồn hoa mà các quyển sách hay viết. Nhưng Hạ Thất Thất trăm triệu lần không ngờ được, lúc nàng chuẩn bị vào kinh liền gặp một đống người, tay cầm một bức họa đi khắp nơi tìm người.
Trong lòng liền dâng lên cảm giác bất an, khi nàng nhặt được một bức họa trong số đó, liền giật mình nhận ra người trong bức họa chính là mình. Vậy nên nàng chỉ có thể rời khỏi kinh thành mà mình vừa mới tới.
Rời khỏi Tư Ung Quốc chỉ có thể đi bằng xa đồ giá mã hoặc xe ngựa. Nhưng trên người nàng không có nhiều bạc vụn như vậy, căn bản không thuê nổi xe ngựa.
Vậy nên Hạ Thất Thất liền trốn tránh đi tới bến tàu, sau một phen dò hỏi, Hạ Thất Thất mới dùng bạc mà hai vợ chồng ông lão kia cho mình, theo thuyền vượt biên tới Tống Lâm Quốc.
Lúc mới tới Tống Lâm Quốc, Hạ Thất Thất không có nơi nào để đi, cũng không có phương hướng.
Lúc ở bến tàu nghiêng nghiêng ngả ngả, nàng vô tình giúp một ông lão qua đường, đến lúc đó mới có nơi để đi.
Tuy nói lão gia gia không phải là đại phú gì, nhưng cũng lấy câu cá làm kế sinh nhai.
Trong nhà có năm người, hai vợ chồng ông lão, con trai và con dâu cùng đứa cháu nội của ông.
Vì lão gia gia vốn không phải người giàu có gì, vậy nên Hạ Thất Thất không có khả năng ở lại nhà ông, mà là ở căn nhà tranh bỏ hoang bên cạnh nhà ông ấy.
Chính là như vậy, Hạ Thất Thất dùng năm năm, đem nhà tranh hoang phế sửa chữa thành một ngôi nhà nhỏ.
Nàng còn ban ngày đi giúp đỡ ông lão, ban đêm đem hạt giống rau của bà lão cho, đem trồng trước sân nhà để có chút đồ ăn.
Một lần trong khi đang giúp ông lão bán cá, nàng gặp được Bách Lý Đại.