Editor: Măng Cụt Một Nắng
"Khổ cực đến mấy ta cũng có thể chịu, ta nhất định phải tìm được việc làm, xin ngươi nhận ta đi, chuyện gì ta cũng sẽ làm.
Việc vặt hay việc gì ta cũng có thể làm, nếu không ta có thể học. Xin hãy nhận ta!"
Bách Lý Đại đột nhiên đi tới, muốn nâng hắn lên, không ngờ lại bị đẩy ra.
Nam tử còn vội vàng dập đầu xin Hạ Thất Thất: "Xin ngươi nhận ta làm công việc này, ta thật sự rất cần việc này, ta rất cần nó. Ta đang cần tiền gấp. Ta nhất định phải tìm được việc làm, tiền lương ở đây cao, ta có thể làm, nhất định có thể. Công tử, xin ngươi hãy nhận ta vào làm đi!"
"Được rồi..." Hạ Thất Thất liếc mắt nhìn Bách Lý Đại, liền thấy y làm động tác lấy ngón tay cái chạm môi, lập tức hiểu ý của hắn:
"Thế nhưng, ngươi cũng biết rõ, nơi này là quán cơm, khi ở nơi đông người làm rơi một cái chén cũng không phải là việc nhỏ.
Nó sẽ dọa nhiều khách nhân đến dùng bữa, cũng sẽ khiến nhiều người họ không vui.
Người không cẩn thận giống như người, ta làm sao có thể nhận được?
Ngươi nói thử xem, ngươi có cái gì đáng giá để ta nhận ngươi vào làm?"
"Lúc nãy lòng bàn tay của ta hơi ngứa một chút, vậy nên mới sơ ý làm rơi đĩa, xin ngươi cho ta thêm một cơ hội nữa! Cầu xin ngươi, ta thật sự rất cần công việc này!
Nam tử gấp giọng giải thích:
"Ta...
Ta có thể bưng bê khuân vác, cũng có thể lau bàn, dọn bàn, còn có thể quét tước vệ sinh, còn nhiều thứ lắm."
"Được, vậy cho ngươi thêm một cơ hội nữa, trở về tiếp tục kiểm tra." Hạ Thất Thất cuối cùng cũng buông lỏng.
Cô biết rõ, bất cứ người nào nếu không phải đã đến bước đường cùng, một nam nhân biết võ công, tuyệt đối không có khả năng quỳ gối trước một nữ tử!
Ngay sau đó, buổi kiểm tra được tiếp tục.
"Nhanh lên, nhanh nữa lên. Chú ý bậc thang. Bên cạnh có người.
Đúng vậy, không sai, nhanh lên, chú ý canh trong tô, đừng để đổ!"
"..."
Sau khi kết thúc, cuối cùng chỉ còn lại chín người.
Trong quá trình còn một nữ tử khác bị loại, nhưng nam tử kia lại biểu hiện khá tốt.
Nhân lúc rảnh rỗi, mọi người ngồi trong đình uống trà.
Lý Tử Anh lập tức tiến lên nói: "Thất huynh, ngươi thật không tầm thường!"
"Tử huynh, quá khen rồi." Hạ Thất Thất khiêm tốn nói.
Tuy cô đang ngồi uống trà, nhưng vẫn không dám nhìn vào mắt Tư Thần Hy. Trái tim cô có chút sợ hãi.
"Ta muốn thỉnh giáo ngươi một chút, vì sao ngươi lại để họ nấu ăn trước mặt mình, sau đó lại đánh trượt những người nấu ăn ngon?
Ngược lại những người nấu dở, thậm chí không biết nấu thì lại nhận vào làm? Quán cơm của huynh không phải nên tận lực tuyển đầu bếp sao!" Lý Tử Yên thao thao bất tuyệt nói.
Hạ Thất Thất nhanh nhẹn nói ngắn gọn: "Có thể tự mình nấu đồ ăn ngon, thứ nhất là đồng nghiệp, thứ hai là ăn trộm công thức. Ta thà giết nhầm còn hơn bỏ sót!"
Bách Lý Đại cầm lấy điểm tâm, đưa cho Hạ Thất Thất: "Thất Thất, đây là bánh khoai nướng ngươi thích, ăn nhiều một chút."
"Đa tạ." Cô gật đầu nói: "Các ngươi cũng ăn đi! Đừng khác khí."
"Đúng rồi, Thất Thất, thân phận của hai vị này, ta hẳn nên nói với ngươi một chút." Bách Lý Đại đột nhiên nhớ ra.
Sau này nếu hắn có việc phải trở về Tống Lâm Quốc, Thất Thất có thể tìm bọn họ giúp đỡ: "Tư Thần Hy chính là Tư Ưng Quốc..."
"Không hay rồi, không hay rồi, Thất công tử, Bách công tử." Đột nhiên, quản gia vô cùng lo lắng chạy tới, ngắt lời Bách Lý Đại.
"Làm sao vậy? Cận thúc." Bách Lý Đại hỏi.
"Thất Phẩm Hương sai người tới báo, có người tới phá Thất Phẩm Hương!" Cận thúc vội vàng nói.
"Ai?" Lý Tử Yên đứng dậy, quát lớn: "Là kẻ nào dám to gan lớn mật!"
"Đi xem đi!" Tư Thần Hy lạnh lùng nói.
"Ừm..."