Editor: Hy
Lần nữa Hạ Thất Thất tỉnh lại đã là ban đêm, nhưng tại sao trước mắt lại là nhà tranh thế này? Cô nhớ mình có về quê đâu.
Hơn nữa cho dù có ở quê, cũng làm gì có căn nhà nào cũ nát thế này! Tất cả mọi chuyện là thế nào chứ, sao cái gì cũng lạ quá vậy!
Lúc này, một phụ nhân bưng chậu nước đi qua căn nhà tranh này của cô.
Thấy cô đã tỉnh, bà ta lập tức quát lớn: "Mộ Dung Thất, ngươi tỉnh rồi à! Mau đứng lên! Đừng có ở đây giả chết!"
"Mộ Dung Thất?" Hạ Thất Thất kinh ngạc, phụ nhân kia cũng mặc đồ cổ trang?
Mà bà ấy gọi cô là Mộ Dung Thất? Cô là Hạ Thất Thất mà! Sao lại thành Mộ Dung Thất?
"Còn không đứng dậy!" Phụ nhân thấy Hạ Thất Thất còn nằm ăn vạ trên giường, liền lập tức cầm một cái roi dài bước vào phòng quát:
"Còn làm gì! Định đợi ta đến hầu ngươi ngồi dậy à?
Chậc, còn không phải là lần đầu tiên sao! Chảy máu đau có một tí sau đó là thoải mái rồi.
Mà ngươi cũng có phải dùng sức đâu, ở đây giả chết cái gì! Lão nương lúc đó đã cho ngươi uống mê dược hết hạn rồi! Còn dám nằm, không mau đứng dậy làm việc!"
Nghe phụ nhân nói, Hạ Thất Thất một đầu đầu nghi vấn kinh ngạc hỏi lại theo bản năng: "Bà là ai?"
Thế nhưng lời này vừa nói ra, phụ nhân lập tức nhéo lỗ tai cô, gấp giọng nói:
"Ai u, con nhãi ranh này! Mới chỉ đưa ngươi đi bồi công tử ca có tiền một lần thôi!
Vậy mà ngươi liền giả vờ không biết lão nương? Ta là ai? Ta là người sinh ra ngươi, là mẹ ruột của ngươi. Mộ Dung Thất, ngươi làm cái gì!"
"Á..." Cơn đau truyền từ tai đến khiến Hạ Thất Thất nhíu mày.
Có đau, thế là... không phải mơ?
"Sao vậy sao vậy!" Đột nhiên, một lão hán chạy từ ngoài cửa vào.
Phụ nhân không vui nói: "Chính là con nhỏ Thất Thất không biết tốt xấu này, nó thế nhưng lại hỏi lão nương là ai!"
"Mộ Dung Thất, ngươi đừng có giả ngu!" Ánh mắt hán tử đột nhiên nhướng lên, bình tĩnh nói:
"Từ từ, hay là ngươi còn tiền chưa giao ra!
Mau lấy ra đây, có phải tên công tử ca kia thưởng cho ngươi rất nhiều bạc không, ngươi giấu chỗ nào rồi! Mau giao ra đây?"
Nói xong, hán tử liền muốn soát người Mộ Dung Thất lần nữa.
Thấy thế, phụ nhân cản lại nói:
"Nói cái gì thế! Lão già, con gái của ngươi thế nào ngươi còn không biết sao? Cái tính này của nó mà có thể giấu bạc?
Nó vừa mới bước chân ra đã bị ngươi mang về, ngươi đã soát người nó rồi, ta cũng soát rồi. Trên dưới người nó đều không có một văn tiền, nó có thể giấu chỗ nào chứ!"
"..." Hạ Thất Thất vừa tỉnh lại nên thần trí vẫn chưa rõ ràng, nhưng lý trí lại nói cho cô sự thật rằng, mọi chuyện trước mắt đều không phải là mộng.
Mà ký ức cuối cùng của cô, là bản thân bị Lý Diệp đẩy khiến cô bị xe đâm.
Khi tỉnh lại mọi chuyện đều thay đổi, hay là cô đã xuyên không giống như bạn thân từng nói, vậy cô ở hiện đại đã chết rồi?
Hạ Thất Thất khẽ vuốt trái tim đang đập mãnh liệt, cố gắng bình tĩnh lại chờ hai người trước mặt nói xong:
"Bà là mẹ của tôi, còn ông là cha tôi?
Tôi là con gái của hai người Mộ Dung Thất? Ở đây là ở đâu? Chỗ nào? Triều đại nào vậy?"
"Ranh con!" Phụ nhân đang nhấc tay áo lên, định đánh Hạ Thất Thất.
Bên ngoài lại có thêm một nữ tử tiến vào: "Ui! Thất muội, hay là ngươi điên rồi?"
"Ta thấy muội muội của con chính là điên rồi!" Hán tử thở dài nói: "Mới bán đi ngày đầu tiên mà về đã thế này, sau này xem ra là phế rồi."
Hán tử lại quay về hướng phụ nhân nói:
"Con nhóc Mộ Dung Thất này thoạt nhìn là đã biết vô dụng, ta đây phí công nuôi một đứa con gái!
Đều là tiện nhân ngươi, nuôi cái gì! Sinh cái gì!
Mới chỉ có bán một lần thôi, cứ như vậy, không phải ăn tốn của nhà chúng ta nhiều thóc gạo sao!"