Editor: Hy
Hạ Thất Thất sau khi đã tĩnh tâm lại, liền suy nghĩ về các lối đi của căn nhà này.
Muốn ra ngoài, con đường duy nhất là từ cửa chính, căn nhà tranh này chỉ có một lối ra.
Nhưng phụ nhân kia vẫn luôn canh chừng cô ở bên ngoài, nếu hiện tại không trốn, đợi lát nữa Mộ Dung Hiện trở về càng khó chạy thoát.
Sau khi cân nhắc, Hạ Thất Thất cầm lấy chiếc bánh bột duy nhất trên bàn nhét vào túi, sau đó lấy chiếc áo treo trên tường mặc vào.
Mọi thứ chuẩn bị xong xuôi, cô liền tỏ vẻ đau bụng, kêu gào lăn xuống đất: "Bụng ta... Bụng ta đau quá... Đau quá... Nhà xí... Nhà xí ở đâu..."
"Chuyện gì vậy! Ngươi bị làm sao!" Phụ nhân nghe thấy tiếng kêu liền lập tức xông vào.
"Bụng đau quá, muốn đi nhà xí ị phân, đi nơi nào ị phân a!
"Ị phân?" Phụ nhân vừa nghe đã ngay lập tức nhíu mày nói: "Ngươi chưa có ăn cái gì, làm sao đã muốn đi nặng!"
Lo lắng phụ nhân có thể nhận ra điều khác thường, Hạ Thất Thất liền vội vàng nói: "Ta ị phân ở chỗ này được không a! Phân sắp ra ngoài rồi! Sắp ra rồi!" Nói xong còn chuẩn bị cởi quần giải quyết ngay tại chỗ.
Nếu đã nghĩ tôi là kẻ điên, vậy thì mượn nó làm bà thả lỏng giác thôi!
Phụ nhân liền sợ hãi nói: "Đừng! Chỗ này không thể được, mau ra ngoài! Bên ngoài, bên ngoài có nhà xí."
"Mau..." Hạ Thất Thất một chân lành một chân què theo sát phía sau: "Ta mắc lắm rồi, phân sắp ra rồi, đã tới rồi đúng không!"
Thì ra, nhà xí nằm ở cạnh cửa có vài mét.
"Mau vào đi, chỗ này có hố phân, mau vào! Đừng có ở đây làm thối chết người khác!"
"A, được!" Hạ Thất Thất gật đầu một cái, sau đó bước vào nhà xí, không chỉ vậy còn diễn cả cảnh đi nặng: "Ừm... Ừm..."
Đây chính là chưa nhìn tận mắt, nhưng chỉ cần nghe âm thanh là hiểu.
Ngay bây giờ, phụ nhân mới nghe đã cảm thấy một mùi hôi thối vây quanh, vậy nên bà ta vội vàng cầm ghế chạy ra xa.
Hạ Thất Thất ngồi xổm trong nhà xí nhìn động tĩnh bên ngoài của phụ nhân.
Ngay lúc phụ nhân không chú ý, cô liền mở cửa nhà xí, cố nhịn cơn đau mà vừa chạy vừa kêu:
"Ai nha, ánh trăng bên ngoài đẹp quá, đẹp quá.
Ta muốn đuổi theo ánh trăng, ta muốn đi xem ánh trăng, ta muốn hẹn hò với trăng sáng! A, ca ca, ca ca, ngươi từ từ đợi ta với!
Mang ta bay chung với! Tiểu Thất muốn bay, Tiểu Thất cũng muốn bay! Bay..."
Phụ nhân theo sát phía sau vừa chạy vừa hô:
"Đừng chạy đừng chạy! Mộ Dung Thất, ngươi đứng lại đó cho ta!
Quay về, quay về ngay! Mộ Dung Thất, Thất muội! Thất muội, mau về nhà, mau về nhà đi!
Trở về cho ta, mau đứng lại cho ta! Đứng lại!"
"Đứng lại? Có bị điên mới về với bà!" Hạ Thất Thất bật cười, cố chịu đau nhức từ cơ thể tiếp tục cắn răng chạy.
Tuy không có phương hướng, không biết nơi này là đâu, nhưng cô cũng biết rằng, nếu đã chạy trốn, phải trốn vào hẻm nhỏ tối đen, hoặc vào chỗ tối tăm không người.
Chỉ có những nơi như vậy, mới là chỗ trốn an toàn với Hạ Thất Thất.
Bằng không những người kia chỉ cần gọi một tiếng, không chừng sẽ có một băng tới bắt cô trở về!
Cả người Hạ Thất Thất dù đang đau nhức, cũng đang thấy lạnh muốn chết, nhưng thể lực vẫn hơn so với phụ nhân này.
Sức của cô vẫn còn dư dả, vậy nên chỉ sau một lúc chạy, Hạ Thất Thất đã cách phụ nhân một đoạn rất xa.
Thế nhưng, chạy mãi cũng không phải cách hay, vậy nên cô liền rẽ vào một ngõ nhỏ, chạy được đến đâu thì tới.
Sau đó cô lại gặp một rừng cây, cứ tiếp tục chạy, đập vào mắt cô vậy mà là một con sông!
Linh cơ vừa động, Hạ Thất Thất liền biết, cơ hội kim thiền thoát xác của cô tới rồi.