Lăng Tuệ vớ lấy ly rượu, chuẩn bị đưa vào miệng thì cảm thấy phần tay đã bị ai giữ chặt, ngẩng đầu nhìn nam nhân cao lớn trước mặt cầm lấy ly rượu không cho cô uống. Còn tên đã mời rượu cho cô thì bỗng dưng chạy đâu mất.
“Sao em lại uống rượu?”- Phó Mặc Quân cau mày nhìn cô.
Lăng Tuệ đẩy tầm mắt mơ màng nhìn nam nhân trước mặt, cô cảm thấy anh rất quen, nhưng lại mơ hồ không thể biết rõ được. Sau đó nhìn tên ban nãy đã mời rượu mình.
“Sao anh lại đuổi bạn của tôi đi.”
Đôi mày anh dần khép chặt, lại còn dám uống rượu của nam nhân khác.
Thấy anh không trả lời, cô mới trợn tròn đôi mắt long lanh của mình, vẻ mặt giận dữ. Định đứng lên thì đã bị anh bế phốc dậy.
“Anh làm gì vậy? Anh đưa tôi đi đâu?”
Lăng Tuệ liên tục đập vai anh đẩy xuống, tên nam nhân này vô lễ quá, lại dám ngang nhiên bế cô lên như thế. Xung quanh bao nhiêu người đây, mặt mũi của cô để đâu?
“Buông tôi ra. Anh là ai, sao lại làm như vậy với tôi.”
Đôi mày anh lúc này đã nhíu chặt đến mức tưởng chừng không thể dãn ra, mới rời khỏi cô có mấy phút mà đã say bí tỉ như vậy rồi, say đến mức thần trí không còn tỉnh táo, không còn nhận ra được anh là ai, anh cố nuốt cơn giận mà gằn từng chữ nói với cô.
“Tôi là chồng em.”
Lăng Tuệ ngây ngô lúc này mới ngước mặt lên nhìn nam nhân trước mặt. Chồng mình à? Cô đã có chồng rồi ư? Bàn tay cô đưa lên nhéo má anh một cái, không tồi, chồng mình đẹp trai thế này, quả là không uổng.
“Chồng.”
“Ừm” Phó Mặc Quân trả lời một cách không mấy kiên nhẫn.
Thôi thì nể tình anh trông đẹp trai như vậy, tôi đây mặc cho anh ôm. Mà sao cô lại có chồng nhỉ? Cô đã kết hôn rồi ư?
Bàn tay nhanh nhẹn mở cửa xe, đặt cô xuống chiếc ghế phụ mà lái về. Trên đường cô vẫn dùng cái ánh mắt ngây ngô mà nhìn.
“Tôi với anh kết hôn từ bao giờ? Anh tên là gì vậy? Tại sao chúng ta lại kết hôn?”
Mặt ai đó dần đen lại, chân ga cũng đạp thật mạnh. Anh không trả lời, nữ nhân này, ngay cả tên anh cũng quên.
“Này, tôi đang nói chuyện với anh đấy.”
Lăng Tuệ vẫn tiếp tục nói những câu vô lí. Bàn tay liên tục nhéo má nam nhân này.
“Không tồi, mắt nhìn chồng của mình thật tốt.”
Nghe được câu này gương mặt anh mới giãn ra đôi chút.
“Điều đó là đương nhiên.”
Đến khi về cũng đã trễ, cô gái ngồi bên cạnh cũng ngủ lúc nào không hay. Anh vòng ra sau bế cô thẳng lên lầu, lại nhẹ nhàng đặt xuống chiếc giường. Bàn tay mân mê các nét thanh tú trên gương mặt cô, lại cúi xuống gặm nhấm viền môi, nhưng chỉ vừa mới hôn, men rượu trên người cô cũng lan sang anh đôi chút, cả người càng lúc càng nóng bừng.
“Bà xã, sao em cứ quyến rũ anh như thế chứ?”
Cô vô thức đáp lời.
“Ai lại đi quyến rũ anh.”
Cô xoay người, chiếc váy được kéo thẳng lên cao, để lộ ra cặp đùi thon trắng mịn màng. Hai mắt Phó Mặc Quân lại lần nữa đen lại, anh kéo nhẹ dây cà vạt, véo chiếc mũi nhỏ của cô.
“Lăng Tuệ. Dậy.”
Lăng Tuệ cau mày, bị nhéo đến đau, cô lại mở đôi mắt long lanh ra. Đập vào mắt là gương mặt anh tuấn gần trong chốc lát.
“Phó Mặc Quân.”
“Anh đây.”
Giọng nói của anh rất nhẹ nhàng, mang trong đó đậm ý vị cưng chiều.
Lăng Tuệ nhìn chằm chằm người đàn ông, gương mặt càng lúc càng đỏ, không biết là do men rượu, hay là do người đàn ông trước mặt mình.
Ngay sau đó, những lời đè nén trong lòng không hiểu sao lại bị bật ra.
“Em…yêu anh.”
Phó Mặc Quân ngạc nhiên trong chốc lát, cúi xuống hôn nhẹ lên môi cô.
“Em nên chịu trách nhiệm trước lời nói của mình.”
Anh cắn nhẹ vào bả vai, bàn tay chu du tìm dây kéo, trong phút chốc cả bộ đồ đã được lột ra.
“Nói lại cho anh nghe.”
Lăng Tuệ đỏ bừng, đầu óc cô giờ phút này dường như bị thứ gì đó mê hoặc, trong phút chốc liền nói sểnh ra.
“Phó Mặc Quân, em yêu anh.”