Đêm hội triển lãm với vô số những người họa sĩ trong ngành nổi tiếng.
Ai nấy đều đang vận trên người những bộ trang phục lịch thiệp, sang trọng.
Lăng Tuệ trong chiếc váy dài màu trắng lịch thiệp nhưng không kém phần quyến rũ, chân váy xòe tôn lên vóc dáng của cô.
Được một lúc thì người đàn ông khác xuất hiện, mỉm cười nhìn cô.
“Đi thôi.”
Lăng Tuệ vẫn còn đang chiêm ngưỡng bức tranh thì Chu Nam đã kéo tay.
“Người chủ trì buổi lễ là tổng giám đốc của Dương thị, ngài ấy lần này đã mời đến ba vị họa sĩ nổi tiếng.”
Nói đoạn Chu Nam lại quay qua mỉm cười.
“Đương nhiên là anh cũng đến để chiêm ngưỡng các tác phẩm của một trong ba vị họa sĩ trứ danh mới nổi rồi, Iris nhỉ?”
Trong các tác phẩm, Lăng Tuệ chưa bao giờ ghi tên thật của cô vào, chỉ đề ở dưới một chữ Iris.
Lăng Tuệ mím môi, cô có vé mời đến nhưng lại không có hứng thú để gặp gỡ, lặng lẽ đến rồi đi vẫn tốt hơn.
“Em không đi đâu.”
Cô khựng lại, buông bàn tay đang nắm của Chu Nam ra, anh nhìn vậy thì lại có đôi chút tiếc nuối, nhưng đến cuối cũng không ép cô.
“Vậy em cứ đi xem tranh, anh đi gặp gỡ một vài người.”
Lăng Tuệ gật đầu, cô rời khỏi Chu Nam.
Cùng lúc đó, cửa sảnh triển lãm mở ra, trong đám người truyền đến những thanh âm ngưỡng mộ, không ít vui mừng.
Người mà có thể khiến cho những con người ở đây không khỏi ngước mắt trầm trồ chỉ có một, Phó Mặc Quân, chủ tịch tập đoàn của Phó thị.
Lăng Tuệ theo hướng đó đẩy mắt qua, một thân ảnh quen thuộc hiện lên, Phó Mặc Quân, sao lại là anh ta.
Trong cuộc triển lãm này nhà tài trợ rõ là Dương thị mà, Phó Mặc Quân từ khi nào lại có hứng thú đến những nơi như thế này chứ.
Cô xoay lưng, sao cô lại nghĩ đến những việc đó chứ? Bây giờ chẳng phải anh ta đã ở bên Trương Khả Di rồi ư, cô sao lại cứ bất giác mà tràn về những thông tin của anh thế kia.
Không được, cô phải rời khỏi. Tốt nhất là một chút cũng không thể dính dáng đến anh ta nữa. Nếu bây giờ lại bắt gặp, sự rời đi của cô chẳng khác nào bỏ sông.
Lăng Tuệ cởi mái tóc đang được cột gọn gàng của cô xuống để che đi, những lọn tóc xoăn bắt đầu buông xuống, gương mặt xinh đẹp lại thêm phần thu hút.
Cô hơi xoắn lọn tóc nhìn về hướng đó, lối ra chỉ có một nhưng sảnh tiệc lại rộng thênh thang.
Đến khi Phó Mặc Quân bước sâu vào trong, Lăng Tuệ mới chạy lại phía sảnh. Thấy người ra, hai người đứng ngoài liền đưa tay ra chặn, nói bằng giọng không vui.
“Qúy cô đây khi tham dự buổi tiệc phải nên biết phép tắc, đợi bài thuyết trình xong thì lúc ấy cô sẽ được phép rời khỏi. Nếu bây giờ tự tiện rời đi khác nào là đang không tôn trọng.”
Giọng nói của họ vang lên, truyền vào phía trong thu hút không ít ánh nhìn.
Phó Mặc Quân trước giờ không có hứng thú với những truyện như vậy, thế nhưng giờ phút này một điều gì đó cũng khiến anh nhìn về hướng đó.
Đứng ở góc độ của anh chỉ thấy được bóng lưng cùng với mái tóc dài đang xõa ra phía sau. Một cảm giác ấm áp tràn về, Phó Mặc Quân rời khỏi Dương Hàn, anh đi thẳng về phía đó.
Người con gái đó, sao lại tạo cho anh cảm giác quen thuộc thế chứ.
Lăng Tuệ bị chặn liền trở nên bối rối, cô vừa xoay người đã bị Chu Nam kéo tay.
“Anh…”
Cô chưa kịp nói gì Chu Nam đã che miệng lại.
“Người đàn ông đó đang ở phía sau”
Bóng lưng Lăng Tuệ bất chợt run lên.
Chu Nam lấy ra trong một tấm thẻ giơ lên phía họ, họ nhìn một lúc liền cuối đầu để hai nguời đi.
Chu Nam kéo cô đi ngay lập tức.
Phó Mặc Quân từ xa nhìn, gương mặt bất giác cau lại, bỗng điện thoại bên túi lại vang lên từng hồi.
Anh khó chịu bắt máy.
“Thiếu gia, tôi đã có tung tích về thiếu phu nhân rồi ạ. Ngày hôm qua chuyến bay thiếu phu nhân vừa đáp xuống sân bay, theo tư liệu được biết cô ấy hiện đang ở khách sạn Hoàng Kim.”
Nói tới đây trợ lý hơi dè dặt.
“Bên cạnh thiếu phu nhân còn có hai đứa trẻ nữa.”
Bàn tay nắm điện thoại của Phó Mặc Quân siết chặt lại, ánh mắt anh thay đổi hẳn.
Hai đứa trẻ, là con anh.