Vừa dừng trước cửa phòng, hai đứa trẻ đã lập tức bước vào.
“Mời ngài Phó về.”
Lăng Tuệ nhanh chóng đóng cửa thì Phó Mặc Quân liền đưa tay ra chặn lại khiến va đập một cú mạnh.
Vết thương căn bản là không đau, nhưng khi nhìn thấy biểu cảm lo lắng trên gương mặt cô thì anh đã lập tức ngã lăn xuống đất mà rêи ɾỉ.
“Vợ, tay anh đau.”
Trợ lý:-“Phó tổng từ khi nào lại mất thể diện như này.”
Lăng Vi hơi chép miệng quay sang nhìn Lăng Kì:-“Diễn vẫn còn thua em rất nhiều.”
Cậu bé dương dương tự đắc nhìn Phó Mặc Quân đang lăn lộn.
Lăng Tuệ thấy vậy liền tiến lại, bàn tay định đỡ anh dậy thì thoáng thấy nét đắc ý, đến cuối cùng cô liền buông ra mà xoay người. Cánh của ngay lập tức đóng rầm một tiếng.
Trước khi đóng Phó Mặc Quân thấy được ánh mắt của hai đứa trẻ đang nhìn anh.
Đôi mắt trong suốt thể hiện lời nói:-“Bố cố lên.”
Phó Mặc Quân liền phủi bụi đứng dậy, anh dựa vào cửa phòng mà đứng im.
Một lúc lâu sau điện thoại anh liền vang lên. Phó Mặc Quân cau mày một lúc nhìn dòng chữ, cuối cùng liền bắt máy.
Giọng nói người đàn ông trung niên vọng lại.
“Mặc Quân à, con đừng tự hành hạ bản thân nữa, về nhà mà ăn cơm.”
Tô Mạch Hoa đứng bên cạnh ánh mắt cũng vô cùng lo lắng.
Từ lúc Lăng Tuệ rời đi, mọi người đều rất đau buồn nhưng người đau buồn nhất vẫn là Phó Mặc Quân.
Đêm nào anh cũng làm đến tối muộn, đồ ăn thì lại bữa có bữa không, có khi lại bỏ bữa hẳn. Những điều này đều thông qua trợ lý của anh báo cáo lại.
Phó Mặc Quân nghe vậy thì liền cười.
Bên đầu dây nghe thấy nụ cười lại ngạc nhiên giây lát.
“Mẹ à, con thấy cô ấy rồi.”
“Thấy rồi?”
Dường như không muốn trả lời thêm anh liền cúp máy ngay sau đó.
Phó Trung Kì cùng Tô Mạch Hoa nhìn nhau, một lúc lâu họ mới có thể hiểu được lời nói.
Lăng Tuệ, con bé đã trở về. Như vậy thật sự quá tốt rồi.
…
Đứng mãi cho đến khi trời tối, người đàn ông khác liền xuất hiện.
Chu Nam cau mày khó chịu nhìn anh, không muốn trả lời liền bước thẳng đến cánh cửa nhấn chuông.
Tiếng chuông vang lên, hai đứa trẻ liền chạy ra mở cửa.
Vừa nhìn thấy Phó Mặc Quân hai đứa ngẩn ra giây lát.
“Bố vẫn còn đứng sao?”
Đôi mắt hai đứa ngẩn ra, thật cũng muốn cho bố vào, tiếc là mẹ không cho, mà bọn con lại theo phe mẹ nên tạm xin lỗi bố vậy.
Bố, từ khi nào mà hai đứa trẻ lại nhận Phó Mặc Quân là bố?
Gương mặt Chu Nam vô cùng khó coi. Anh vừa bước vào Phó Mặc Quân đã đẩy cửa theo sau.
Lăng Kì lại rất hoan nghênh Phó Mặc Quân, cậu bé hùng hổ kéo tay anh ngồi xuống ghế.
Chu Nam nhìn một màn này lại cười tự giễu một lúc.
Đúng vậy, anh ta là bố hai đứa trẻ mà.
Lăng Vi thấy Chu Nam thẩn thờ liền đưa quả cam bóc dở đến, cô bé đương nhiên biết giữa hai người, phần thắng sẽ thuộc về ai, hiện tại chỉ có thể an ủi chú vậy.
“Chú mau ăn cam đi.”
Chu Nam đón lấy quả cam, ánh mắt lại ngước nhìn Phó Mặc Quân.
Phó Mặc Quân thấy vậy cũng nhìn cô bé.
“Bố cũng muốn.”
Lăng Vi thấy vậy liền đưa một quả tới.
Giờ phút này, trong ánh mắt hai người thoáng lại thấy một tia lửa.
Lăng Tuệ đứng phía trong vừa bước ra đã ngạc nhiên giây lát. Phó Mặc Quân sao anh ta lại vào được.
Cuối cùng cô liền cau mày bước ra sau bếp.
Cô cứ đứng đó, lặng nhìn khung cảnh trời đêm một hồi lâu.
Ban nãy anh nói giữa hai người không có gì, hơn nữa khi thấy bộ dạng Trương Khả Di như vậy, mọi lời nói lại đáng tin hơn.
Từ phía sau, một vòng tay ôm lấy cô thật chặt.
Lăng Tuệ vừa định vùng ra thì Phó Mặc Quân đã nhẹ giọng.
“Để cho anh ôm em.”
Giọng nói thoáng có sự mệt mỏi, mang theo tất cả nỗi nhớ, tựa như tất cả đều biểu hiện lại qua một cái ôm.
Thật sự rất mệt, cả hai người đều rất mệt.
6 năm.
2190 ngày.
52560 giờ.
3153600 phút.
189216000 giây.
“Lăng Tuệ, anh rất nhớ em.”
Chỉ một câu nói đã ngay lập tức khiến Lăng Tuệ bật khóc.
Nước mắt từng giọt một nóng hổi, rớt trên tay của Phó Mặc Quân. Bắt gặp điều đó anh vội xoay người cô lại, hành động có chút luống cuống.
“Em đừng khóc.”
Lần duy nhất anh thấy cô khóc là vào đêm mưa đó.
Căn bản chỉ cần thấy cô khóc, tim anh đã nghẹn lại.
Anh không muốn nhìn thấy cô khóc một chút nào.
Bỗng từ đằng sau vang lên tiếng động khe khẽ.
Hai người đẩy ánh mắt liền thấy bóng hai đứa nhóc chạy đi.