Khi về nước, Phó Mặc Quân lê xe đánh thẳng về khu nhà cô đã từng ở. Điều này khiến Lăng Tuệ ngây ra giây lát.
“Sao chúng ta lại đến đây.”
Phó Mặc Quân xoa đầu cô đầy cưng chiều.
“Đến gặp bố vợ xin cưới.”
Đứng trước ngôi mộ đã được dọn dẹp sạch sẽ, Phó Mặc Quân nắm chặt tay cô nhìn về hướng người đàn ông trên ngôi mộ.
“Đời này con sẽ chăm sóc thật tốt cho cô ấy. Xin bố cứ yên tâm.”
…
Một ngày xuân, trời xanh mây trắng, nắng vàng rực rỡ.
Cánh truyền thông nghe tin chạy tới khu thực hiện lễ cưới. Nhưng vừa đến ngoài cửa đã bị chặn lại, canh phòng nghiêm ngặt hẳn.
Phó Mặc Quân nhìn đám báo chí thông qua khung cửa kính, dù đang bị chặn nhưng tất cả đều dốc toàn lực để nhìn vào trong.
Trên chiếc ghế dài, Lăng Kì đang ngồi trên chiếc ghế mà bấm điện thoại. Cậu bé hôm nay phải đi bên cạnh bố của mình. Mặc dù rất muốn chạy sang phòng mẹ nhưng đều bị ngăn lại, chỉ vì cậu là con trai.
Cậu bé hậm hực nhìn bố một lúc, sao bố của cậu có thể bình tĩnh như vậy chứ?
Nhìn là một chuyện, sâu trong thâm tâm ai đó cũng đang hồi hộp đến phát điên rồi.
Tại một căn phòng khác.
Lăng Tuệ trong chiếc váy cúp ngực màu hồng nhạt, nửa trên đính đầy những bông hoa khăn voan cùng màu, nửa dưới thêu cầu kì. Chiếc váy tôn lên bờ vai trắng ngần đầy quyến rũ. Vạt váy gấp kiểu, lớp voan cùng len phủ lên một màu hông nhạt đính đầy những viên kim cương.
Tô Mạch Hoa cùng Lăng Vi ngồi bên cạnh liên tục tấm tắc khen ngợi.
“Mắt nhìn người của con trai ta thật tốt.”
Tô Mạch Hoa nhìn cô một lúc, lòng bà dương như nhớ ra điều gì mà thở dài.
“Chả trách lúc con rời đi, nó lại điên cuồng tìm kiếm đến nỗi bị thương như vậy.”
Bị thương? Lăng Tuệ nghe xong hơi cau mày quay qua nhìn bà. Mà Tô Mạch Hoa nói xong cũng nhận ra mình lỡ lời mà cười qua loa.
“Hôm nay ngày vui hai đứa, nhớ tận hưởng đấy nhé.”
Dứt câu bà cũng rời đi, để lại trong lòng Lăng Tuệ một dấu chấm hỏi.
Suốt cả quá trình diễn ra, gương mặt cô trông không mấy hài lòng.
Buổi lễ long trọng với hầu hết đều là những người quen của Phó Mặc Quân.
Chiếc váy cưới rạng rỡ tiến vào lễ đường, theo sau là hai đứa trẻ đáng yêu đi theo.
Bàn tay Phó Mặc Quân nắm chặt tay cô, hai người tay trong tay tiến vào.
Vừa bước đến nơi, Phó Mặc Quân đã cầm lấy chiếc micro của anh, giọng mang theo sự vui vẻ và ngọt ngào. Ánh mắt đầy yêu thương ngước nhìn cô.
“Vợ à, anh không ngại để em cướp hôn lần nữa đâu.”
Quả thật là cô cướp hôn của anh. Nhưng chẳng phải hôm đó, tên nào cũng rất phối hợp sao?
Mặt Lăng Tuệ đến khúc này là đỏ bừng, dòng suy nghĩ kia cũng theo đó trôi đi. Hôm nay, cô là người phụ nữ hạnh phúc nhất. Bó hoa trên tay cũng run theo sự xúc động đó.
Được gả cho người mình yêu, sống hạnh phúc đến phần đời còn lại. Đây đều là những ước mơ của hầu hết mọi người.
Đến khi lễ cưới xong xuôi, hai người cùng nhau trở về. Hai đứa trẻ lại ở cùng Tô Mạch Hoa và Phó Trung Kì bên Biệt Uyển.
Ngồi trên giường phủ đầy những cánh hoa, tay Lăng Tuệ vẫn cầm chặt bó hoa nhìn anh chằm chằm, ánh mắt sáng lấp lánh.
Cô ngập ngừng.
“Phó Mặc Quân, em yêu anh…”
Phó Mặc Quân hơi cau mày, anh bước lại gần mà đè cô xuống, bàn tay hư hỏng luồn vào trong vạt áo, bầu không thí thay đổi hẳn.
“Gọi là ông xã.”
Lăng Tuệ nở nụ cười, lặp lại.
“Ông xã.”
Lăng Tuệ liền chủ động nhón lên hôn. Sau một hồi giằng co kéo qua kéo lại, giữa hai người đã không còn một tấc vải. Nhưng ngay khi bắt đầu, bàn tay Lăng Tuệ đã chạm vào một vết sẹo dài, cảm giác lồ lộ hiện rõ bên cánh tay trái, ngay lúc này, câu nói ban nãy của Tô Mạch Hoa hiện lên.
Điên cuồng tìm kiếm cô đến nỗi bị thương.
“Dừng lại!”
Phó Mặc Quân vừa tiến vào thì đã bị câu nói của cô làm hụt hẫng. Anh hơi cau mày không quá quan tâm nhưng chưa kịp làm gì Lăng Tuệ đã cắn mạnh khiến anh ngừng hẳn.
Dù không muốn cũng phải dừng, mặt mày người nào đó ủ rũ thấy rõ.
Cô nhướn người bật ánh đèn đầu giường, chút ánh sáng màu vàng của ánh đèn hiện rõ. Giờ phút này cô mới thấy rõ những vết thương in hằn trên bả vai.
Lúc trước anh đâu hề có những vết thương này.
“Cái này ở đâu…?”
Cô lên tiếng chất vấn, bàn tay mân mê những vết sẹo. Một xúc cảm nhói trào dâng.
Phó Mặc Quân hơi xoa đầu.
“Anh té.”
Sắc mặt Lăng Tuệ biến đổi đến khó coi, hai mắt cô lại dần đỏ quạnh, vết thương nhiều như thế này, hơn nữa còn in sâu như vậy, chữ té này của anh thật là đang không coi sự quan tâm của cô là gì!
Thấy cô như vậy Phó Mặc Quân lại hoảng loạn đưa tay lau đi vệt nước mắt.
Lăng Tuệ giờ đây nước mắt cứ chảy, anh thật có chút bối rối, đã tự nhủ sẽ không làm cô khóc vậy mà hết lần này đến lần khác cô khóc đều do anh.
Sao mọi chuyện lại thành ra như vậy rồi?