Một năm sau.
Đám người hầu trong biệt thự thật có chút không hiểu, sau khi sinh con, đáng lẽ thiếu gia phải trở nên vui vẻ vì đứa con của mình chào đời, thế nhưng dạo gần đây gương mặt ngài ấy lẫn tính khí đều vô cùng khó chịu.
Chỉ khi thiếu phu nhân nằm bên cạnh, gương mặt ấy mới dãn ra đôi chút.
Nhưng chưa đầy vài phút sau, một tiếng khóc vang lên, thiếu phu nhân rời khỏi người của ngài mà chạy hẳn vào trong.
Lúc ấy, họ cảm nhận được đôi mày trên gương mặt anh tuấn cau lại.
Cho đến khi tiểu thiếu gia lớn lên được một chút. Lúc ấy ngài mới có được thời gian ở bên cạnh thiếu phu nhân nhiều hơn.
Chỉ là chưa được bao lâu, tiểu thiếu gia đã bò chập chững ra, miệng bi bô vài câu.
Vài giây sau, thiếu phu nhân rời khỏi người của ngài mà chạy tới bế tiểu thiếu gia lên, sau đó hai người cùng nhau tiến vào phòng.
Lúc ấy, đôi mày trên gương mặt anh tuấn cau lại, tính khí dường như càng lúc càng khó chịu.
Cho đến khi tiểu thiếu gia lớn hẳn, lúc ấy tâm tình của ngài đã tốt hơn.
Phó Mặc Quân nhìn chằm chằm đứa bé đang ngồi đọc sách trước mặt, gương mặt vô cùng vui vẻ, một tay túm lấy cổ áo lôi lên.
“Phó Hàm Quang, con lớn rồi, chuyển qua Biệt Uyển ở cùng với ông bà và anh chị đi.”
Chỉ là tiểu thiếu gia không chịu thua, tính khí vô cùng cứng nhắc, bàn tay nhỏ bé gấp quyển sách, đôi mày sắc bén cau, ra vẻ một người đàn ông trưởng thành mà hai tay khoanh lại.
“Bố không phải là đang ghen với con đấy chứ?”
Lăng Tuệ ngồi bên cạnh thấy vậy liền phì cười, cô quay qua nhìn Phó Mặc Quân một lát lại kéo Phó Hàm Quang vào lòng.
“Bố làm gì ghen được, con của mẹ đáng yêu như vậy cơ mà.”
Lúc ấy, đám người làm nhận ra được, đôi mày của ngài đã kẹp chặt đến mức tưởng chừng không thể dãn ra nổi.
Phó Hàm Quang nhìn quyển sách một lúc lại quay qua nhìn ông bố của mình.
“Bố có thể đừng ấu trĩ như thế được không? Con là con của bố mà bố cũng ghen thì thật không biết nên nói gì.”
Sau ngày hôm ấy, nhân viên trong công ty tăng ca, cuộc họp diễn ra liên miên.
Phó Hàm Quang trong tay một quyển sách kinh tế chính trị, kể từ hôm đó ngày nào cậu bé cũng theo anh đến tập đoàn.
Phó Mặc Quân ngồi vị trí chính giữa của phòng họp, phía bên cạnh cậu bé nhỏ trông bộ vest giống hệt lẳng lặng học theo.
Phong thái một người bố hoàn hảo từ đó mới bắt đầu được xây dựng hẳn lại.
Phó Mặc Quân có chút khó xử nhìn đứa con trai của mình, đây chính là phong thái trước khi anh gặp Lăng Tuệ, chỉ là sau khi gặp cô, phong thái cao ngạo cũng tự bay biến hết.
Nay dường như mọi hình ảnh đều tái hiện chân thật thông qua cậu bé.
Nhưng dù nói gì đi nữa, anh cũng phải tách thằng nhóc này tránh xa mẹ nó, giảm thiểu số lần ở bên cạnh Lăng Tuệ lại.
Đứa bé để ý được ánh mắt thì mới ngước lên, đẩy nhẹ gọng kính trên mặt, cây bút cũng theo đó xoay chuyển.
“Bố nói đến việc cổ phiếu giảm do tràn dầu ở Châu Phi rồi. Tiếp tục đi, đừng để mọi người chờ.”
Nộ khí trên người chủ tịch hôm ấy rất đáng sợ.
Đám nhân viên không ngừng nghĩ thầm, đúng thật là cùng một khuôn.
Vừa đến Biệt Uyển, đứa bé tay vẫn cầm cuốn sách.
Phó Lăng Vi lẫn Phó Lăng Kì thấy vậy liền lấy quyển sách ra.
“Em mau chơi đi, đừng có mà suốt ngày như ông cụ non thế.”
Đứa bé bị giật cuốn sách gương mặt nhăn lại, chưa đầy vài giây một bàn tay to lớn đã áp lên cái đầu nhỏ của cậu mà xoa, lực có chút mạnh.
Phó Mặc Quân từ trên nhìn xuống dưới, mắt ra hiệu cho hai đứa trẻ.
“Bố gửi em ở lại, hai đứa nhớ chăm sóc cho em tốt đấy.”
Phó Mặc Quân như trút được một gánh nặng từ hôm đó, vừa về tới nhà anh liền nhào thẳng vào lòng của Lăng Tuệ đang nằm trên ghế.
Bàn tay cô dời tầm đặt lên trên gương mặt anh mà vuốt nhẹ.
“Hàm Quang đâu rồi?”
“Đang thực tập rồi, em đừng có thể lo mãi cho nó được không? Còn anh đang cô đơn đây.”
Phó Mặc Quân vui vẻ, anh bế phắt cô dậy, đạp cánh cửa vào phòng.
Từ trên nhìn xuống, bàn tay anh từ từ kéo dây váy của cô xuống, gương mặt vô cùng vui vẻ.
Lăng Tuệ bị hành động này làm cho ngạc nhiên đôi lát nhưng rồi cũng theo anh.
Chỉ là, vài phút sau đó, khi bắt đầu thì…Tiếng đập cửa phòng vang lên, bên ngoài vọng vào tiếng của ba đứa trẻ.
“Bố, mau mở cửa, lần nào cũng độc chiếm mẹ như vậy thật là quá quắt.”
Phó Lăng Vi và Phó Lăng Kì sau khi nghe xong câu chuyện của em út liền uất ức thay, từ đó quyết tâm thay em trả thù.
“Yên tâm, anh chị sẽ giành lại mẹ từ tay bố cho em.”
Hết!