Hạ Linh Doanh và Tiêu Mạc Ngôn bởi vì chuyện lần trước đã chiến tranh lạnh một tuần, trong lúc này hai người không nói với nhau lời nào, sau khi về nhà ai cũng bận rộn, thậm chí ngay cả ánh mắt trong lúc lơ đãng chạm phải nhau cũng sẽ rất nhanh tránh đi.
Hạ Linh Doanh mặc dù khó chịu trong lòng, nhưng vẫn thản nhiên, kết quả như vậy so với tưởng tượng của nàng cũng đau không thua kém hơn bao nhiêu.
Hạ Linh Doanh ở trường quay hoàn thành từng bước kế hoạch chuẩn bị cho cha nàng về nước, mặc dù tiến triển chậm nhưng cũng xem như suôn sẻ. Năm năm chờ đợi, mấy tháng này có đáng gì, mọi chuyện phải thật cẩn thận. Bên ngoài, nàng an tâm quay phim, suy nghĩ nhất định phải giúp cha trở về, cố bồi dưỡng tiếng tăm. Hạ Linh Doanh vẫn như trước, dốc sức cho bộ phim 'Chẳng phân biệt được', cũng không tham lam nhận nhiều, thỉnh thoảng nhận vài cái quảng cáo, quan hệ của nàng và Lam Thần cũng dần dần tốt lên, hai người đối với việc Hạ Nhiên sẽ quay về đặt niềm tin rất nhiều. Mọi chuyện cũng đều thuận lợi nhưng luôn có một người, bị bỏ quên trong góc.
Tiêu Mạc Ngôn đứng ở trong một góc của trường quay, ngẩng đầu nhìn về phía Hạ Linh Doanh và Lam Thần đang trò chuyện vui vẻ, đôi mắt hơi sẫm lại, thở dài, yên lặng đi ra khỏi trường quay, lắc đầu tự giễu.
Tiêu Mạc Ngôn, cô chỉ là người qua đường, chi bằng đừng quấy rầy người ta nữa thì tốt hơn.
Nhưng ngay khi Tiêu Mạc Ngôn xoay người định rời đi, hai người kia ngừng cười nói, Lam Thần nhìn bóng lưng Tiêu Mạc Ngôn, nghiêng đầu qua chỗ khác, hướng về Hạ Linh Doanh nửa cười nói:
"Gee, Hạ Hạ, yêu tinh kia hình như rất thích cô!"
Hạ Linh Doanh kinh ngạc nhìn hướng Tiêu Mạc Ngôn rời đi, bóng lưng cô đơn khiến nàng đau lòng, trong mắt phủ một tầng hơi nước, tay phải không tự chủ nắm chặt. Lam Thần không thay đổi sắc mặt nhìn Hạ Linh Doanh, Hạ Linh Doanh đã nhận ra, lập tức khôi phục dáng vẻ lạnh lùng ban đầu, quay đầu nhìn Lam Thần:
"Cô nói sao?"
Lam Thần cũng không thu hồi ánh mắt, ánh mắt vẫn nóng bỏng đặt trên người nàng, gật đầu:
"Đừng nói chuyện này nữa, lần trước tìm Hoàng Lan Khê đã có chút tác dụng rồi, bà ấy hứa hẹn rằng Tiêu Niên sẽ do bà ấy phụ trách."
Hạ Linh Doanh gật đầu, không nhiều lời nữa. Lam Thần nhìn gương mặt lạnh lùng của nàng, hơi nghiêng người về trước, cười hì hì:
"Hạ Hạ, tôi giúp cô đã một tuần rồi, còn phải diễn cùng cô nữa, cô khích lệ tôi thế nào đây? Một cái kiss thâm tình thì thế nào?"
Vừa dứt lời, một ánh mắt lạnh như băng quét đến, Lam Thần cứng đờ, ho nhẹ một tiếng thu hồi dáng vẻ tươi cười, bất đắc dĩ nhún vai:
"Aiz, đây là lòng tốt không có báo đáp a, vì cha nuôi, đôi tay này thiếu chút nữa đã mất đi, cô còn lãnh đạm như vậy, đơn giản là không có thiên lý a..."
"Lam Thần, cô ở đây làm cái quái gì vậy? Cô nên tập diễn đi!!!"
Đạo diễn Lâm mặt đen lại N lần hét văng cả nước bọt lên mặt Lam Thần, hắn không rõ, Tiêu Mạc Ngôn tìm thấy diễn viên lưu manh thế này ở đâu. Lam Thần nhăn mặt, xoa hai tay, vừa đi miệng vừa lẩm bẩm:
"Để cho tôi diễn vai phụ tôi cũng nhịn, để tôi diễn vai tiểu tam tôi cũng nhịn, con mẹ nó lại còn là một tiểu tam một là khóc, hai là nháo, ba là ngu ngơ vô dụng, cái này là muốn Lam Thần tôi vứt đi sĩ diện sao?!"
Hạ Linh Doanh nhìn Lam Thần lắc đầu, đứng dậy chậm rãi đi đến chỗ Tiêu Mạc Ngôn đứng lúc nãy, cảm nhận được nỗi đau của cô. Mãi đến khi đạo diễn Lâm lại giơ loa lên thúc giục nàng mới chậm rãi trở lại. Lam Thần đứng tại chỗ, chăm chú nhìn Hạ Linh Doanh, khẽ cắn môi dùng sức đá viên đá nhỏ dưới chân.
Con bà nó, Tiêu Mạc Ngôn thực sự là hồ ly tinh tái thế sao? Sao lại khiến nàng từng bước từng bước mất hồn, không thể cẩn thận một chút sao?!
Sau khi kết thúc công việc, Hạ Linh Doanh theo thói quen xoay người nhìn về phía cửa, trong lòng mong rằng mình gặp may, mong ngóng người nào đó lại lần nữa xuất hiện trong tầm mắt, cho dù chỉ một giây cũng được nhưng khi quay đầu lại là gương mặt phóng to của Lam Thần đang cười toét miệng:
"Hạ Hạ, tôi biết có một chỗ có món canh cá rất ngon, chúng ta cùng đi đi."
Hạ Linh Doanh lắc đầu, thu lại ô che nắng, mang túi lên, bình tĩnh đi ra ngoài. Lam Thần cắn môi, phất tay chưa từ bỏ ý định, đuổi theo nàng:
"Hạ Hạ, tôi mỗi ngày đều mệt như vậy, hiếm có hôm nay kết thúc công việc sớm, cùng đi đi..."
Hạ Linh Doanh vẫn không đếm xỉa tới cô, nhìn thẳng phía trước, đi vào bãi đậu xe. Lam Thần có chút bực tức, càng táo tợn hơn, gắt gao đuổi theo Hạ Linh Doanh, vừa đi vừa ồn ào kêu la:
"Hạ Linh Doanh, lẽ nào đến bây giờ vẫn chưa bỏ ý định? Về nhà sớm như vậy có lợi ích gì? Cô sẽ không ngây thơ cho rằng Tiêu Mạc Ngôn sẽ ở nhà chờ cô chứ?!"
Nghe lời này, thân thể Hạ Linh Doanh cứng đờ, đứng lại tại chỗ, hơi cúi đầu. Lam Thần cũng dừng lại, ho nhẹ một tiếng, tay đặt trong túi nắm thật chặt, trong lòng có phần sợ hãi. Xong rồi, lớn chuyện rồi, núi băng này sắp bùng nổ rồi.
Đang lúc hai người im lặng, "Rầm" một tiếng thật lớn vang lên, Lam Thần bị doạ đến run run, quay đầu nhìn lại. Chỉ thấy một cánh cửa sắt màu đen ngã trên mặt đất, trong không gian tối của bãi đậu xe ở trường quay. Lam Thần cả kinh kéo Hạ Linh Doanh, trốn vào trong khe hở giữa hai chiếc xe, nhẹ giọng thì thầm:
"Ngồi xuống đây, đừng nói gì hết."
Trước mắt là một mảnh đen kịt, nhìn thấy không rõ biểu cảm của Lam Thần, Hạ Linh Doanh đưa tay muốn kéo cô cùng trốn nhưng lại bị Lam Thần tránh đi rất nhanh. Việc này rõ ràng là có người để mắt đến cô, muốn điều tra cô, nếu như hai người cùng trốn đều sẽ bị bắt cả hai.
Đang suy nghĩ, tiếng bước chân dồn dập đang đến gần, trong lòng Lam Thần bắt đầu căng thẳng, nhưng dù mở to mắt thế nào cũng chỉ có một màu đen, ngay lúc cô muốn lên tiếng hỏi dò, thì có một tiếng gió bén nhọn ở bên tai, theo bản năng, Lam Thần nhanh chóng né sang bên, nhưng vẫn chậm một bước, vai phải truyền đến một trận đau nhức, Lam Thần kêu lên một tiếng đau đớn rồi ngã xuống.
Hạ Linh Doanh nghe thấy tiếng của Lam Thần, lo lắng muốn đi ra ngoài, trong bóng tối, hai giọng nam trung niên mơ hồ truyền đến:
"Như vậy là được rồi."
"Ừm, tiểu thư ra lệnh thế này, dạy dỗ một bài học là được."
"Thế này đủ cho cô ta dưỡng thương một tháng rồi, đi thôi."
"Được!"
Nghe thấy tiếng động, Hạ Linh Doanh lại rụt trở về, mãi đến khi cổng của bãi đậu xe lại bị mở ra, tia sáng chói mắt chiếu vào, tiếng bước chân xa dần, nàng mới vội vàng đi ra.
Bãi đậu xe lớn như vậy, nhưng nàng nhìn thấy ngay Lam Thần đang nằm trên đất với vai bên phải đầy máu, Hạ Linh Doanh che miệng lại, xông lên trước:
"Lam Thần..."
Lam Thần cố gắng mở mắt, vai phải bị chém khiến cô cảm thấy đau đớn, mồ hôi lạnh ròng ròng. Quay đầu, nhìn máu tươi trên đất, sắc mặt cô trắng bệch, nhếch miệng phun ra mấy chữ:
"Con mẹ nó, Tiêu Mạc Ngôn..."
==================================
Đóng cửa xe, Tiêu Mạc Ngôn mặc bộ vest đen tinh xảo chậm rãi đi xuống, bước đi lảo đảo, áo khoác vứt bừa trên đất, ánh mắt mơ màng, đôi má ửng đỏ.
Tiêu Mạc Ngôn mới trở về từ một bữa tiệc trao giải, khi về thì thuận tiện đi quán bar vui chơi một phen, uống có phần hơi say. Bà Từ nghe thấy động tĩnh, vội vàng ra đón, đưa tay đỡ lấy Tiêu Mạc Ngôn, có phần oán trách nói:
"Tiểu thư, sao lại uống nhiều vậy?"
Từ sau lúc cô và Hạ Linh Doanh ầm ĩ, Tiêu Mạc Ngôn dường như ngày nào cũng say, bà Từ nói thế nào cũng không được. Đối với lần này, bà vừa thương lại vừa bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là đành phải cẩn thận đỡ Tiêu Mạc Ngôn vào nhà, nhẹ nhàng đặt cô lên ghế sofa, xoay người đi về phía phòng tắm.
Tiêu Mạc Ngôn nằm trên ghế sofa, thân thể do uống rượu nên có phần khô nóng, cô cáu kỉnh tung chăn trên người, lộ ra nửa cái chân trắng nõn. Quần màu đen càng làm cho nước da như phát sáng. Tóc dài tán loạn trên ghế sofa, ngực nhấp nhô không ngừng, đường cong duyên dáng lộ ra, chiếc cổ thon dài vẽ một đường cong đến xương quai xanh, dường như xuống chút nữa là có thể thấy hai ngọn núi tuyết...
Bà Từ bưng chậu nước đi ra nhìn thấy một màn kinh diễm như vậy, bất đắc dĩ lắc đầu một cái, bà không rõ, một yêu cơ hoạ nước hoạ dân như thế này ở trước mặt, Hạ Hạ sao có thể không động tâm?
"Nóng..."
Tiêu Mạc Ngôn nhíu mày lẩm bẩm, chợt ngồi dậy tựa lưng vào ghế, liếm liếm môi ngửa đầu nhìn bà Từ.
Bà Từ cả kinh, vội vàng đặt chậu nước xuống, đi lên trước, đưa tay đặt lên trán Tiêu Mạc Ngôn:
"Tiểu thư làm sao vậy? Khó chịu chỗ nào?"
Thắt lưng bị ôm lấy, bà Từ cứng đờ, Tiêu Mạc Ngôn vùi gương mặt đỏ bừng của mình vào lòng bà, gương mặt dụi dụi vào ngực bà, thì thầm:
"Bà Từ, vì sao, vì sao Hạ Linh Doanh không thích cháu..."
Bà Từ thở dài, thân thể dần buông lỏng, trong lòng lẩm bẩm. Đại tiểu thư của ta, cô xem dáng vẻ câu người của cô bây giờ, hỏi mà còn không quên sờ ngực ta, cô gái nào dám ở cùng cô hả? Chưa kể hai người còn có mối hận giữa hai nhà, cho dù xem như không có thì Hạ Hạ có thể yên tâm giao bản thân nàng cho cô sao?
Ngay lúc bà Từ muốn nói gì đó an ủi Tiêu Mạc Ngôn thì cánh cửa bị đẩy ra, bà Từ và Tiêu Mạc Ngôn cùng quay đầu nhìn, chỉ thấy Hạ Linh Doanh thở mạnh, vẻ mặt đỏ bừng, mấy sợi tóc rối tung. Nàng cắn môi gắt gao nhìn Tiêu Mạc Ngôn, đôi mắt đẹp bắn ra ý hận tung toé.
Bà Từ nhìn Tiêu Mạc Ngôn rồi lại quay đầu nhìn Hạ Linh Doanh, nhẹ giọng nói:
"Hạ Hạ... cháu..."
Không để ý đến bà Từ, Hạ Linh Doanh bước mấy bước, đưa tay nắm lấy áo Tiêu Mạc Ngôn, xốc lên, nhìn chằm chằm cô, cắn răng nghiến lợi hỏi:
"Tiêu Mạc Ngôn, cô rốt cuộc muốn thế nào? Muốn như thế nào hả???!!!"