Khi Hạ Linh Doanh lôi hành lí ra khỏi khu dân cư, tìm địa chỉ mà Tiêu Mạc Ngôn nói thì ở khoảng giữa sân, Tiêu Mạc Ngôn đang mặc quần áo thật gợi cảm, lộ ra thân hình trắng nõn, nằm trên ghế dài thoải mái phơi nắng.
Nhà của Tiêu Mạc Ngôn không giống như nàng tưởng tượng, rất khiêm tốn, lại cổ điển, rộng rãi thoáng mát, tháp trang trí hình mái nghiêng, cột làm bằng gỗ và thạch cao trang trí, vật liệu tự nhiên là một giàn nho bám lên trên cột, vững vàng những tầng lớp bóng cây, kinh điển mà vẫn thời thượng, nhất định là phải bỏ một số tiền rất lớn xây nên.
Tiêu Mạc Ngôn nghe thấy động tĩnh, mở mắt, quay đầu nhìn Hạ Linh Doanh, lười biếng chào hỏi.
"Đến rồi à?"
Tiêu Mạc Ngôn vung tay lên, cũng không cài nút áo ngủ để lộ ra bộ ngực trắng như tuyết mê người.
Hạ Linh Doanh sắc mặt ửng đỏ nghiêng đầu qua, không nhìn cô.
Tiêu Mạc Ngôn trái lại không thèm quan tâm chút nào, tiếp tục giơ tay vẫy chào.
"Trước tiên để hành lí ở đó đi, qua đây, cùng tôi phơi nắng. Mặt trời hôm nay, rất tròn đẹp a~"
Hạ Linh Doanh nghe xong ngẩn ra, chằm chằm nhìn Tiêu Mạc Ngôn.
Không nhận được câu trả lời, Tiêu Mạc Ngôn nhíu mày, chống người ngồi lên, tóc dài quét qua sau gáy, vẻ mặt vô tội nhìn nàng, ánh mắt còn hơn cả trong sạch thuần khiết. Mắt nhìn mắt một lát sau, Hạ Linh Doanh thua trận, lắc đầu một cái, thầm than, đúng là tự mình nghĩ quá đơn giản, Tiêu Mạc Ngôn làm sao có thể thực sự tuân thủ điều kiện, bất quá là nói vài lời mà thôi.
Không nói thêm nữa, Hạ Linh Doanh đem hành lí tuỳ ý bày ở một bên, lẳng lặng đi ra phía trước, cách ghế dài còn hai bước thì nàng dừng lại. Mới vừa gần hơn một chút, mùi bạc hà dễ chịu trên người Tiêu Mạc Ngôn liền phả vào người nàng, Hạ Linh Doanh ngửi một cái, cũng có phần dễ chịu.
"Ngồi đi, không cần khách khí."
"..."
Đối với Tiêu Mạc Ngôn thì mặt dày cũng đã thành bản lĩnh, Hạ Linh Doanh thấy được, hiểu rõ nhiều lời cũng không ích gì. Dựa vào ghế dài hơi nghiêng một bên, nàng thận trọng ngồi xuống, rất sợ chạm vào người của Tiêu Mạc Ngôn, khiến Hạ Linh Doanh ngồi không được vững. Tiêu Mạc Ngôn cánh tay như con rắn nhỏ mềm mại đặt ngang eo của nàng, chợt kéo mạnh về hướng mình, Hạ Linh Doanh tránh không kịp khẽ hô một tiếng, ngã vào lòng Tiêu Mạc Ngôn.
Thân thể mềm mại, da dẻ mịn màng khiến Hạ Linh Doanh trong mắt hoảng lên, tim đập kịch liệt, giùng giằng ngẩng đầu nhìn lại, nhưng trông thấy Tiêu Mạc Ngôn ôm nàng đặc biệt cười ha hả.
"Ha ha~ cơ thể mát mẻ lắm, khoẻ mạnh nga, có thể đem đi làm một khối băng dùng."
"Cô..."
Hạ Linh Doanh vội vàng mở miệng, trên mặt phủ lên một lớp màu hồng nhạt, hô hấp dồn dập, đưa tay muốn đẩy cô ra.
Tiêu Mạc Ngôn căn bản không có ý thả cho Hạ Linh Doanh rời đi, nắm hai tay của nàng thật chặt, cúi xuống tìm vành tai nàng, ác ý liếm một cái, lập tức ngậm vào miệng khẽ mút, cảm thấy thân thể mềm mại trong lòng khẽ run lên, Tiêu Mạc Ngôn hài lòng cười khẽ.
"Cô bé, tôi nói rồi, sẽ không để em lên giường với tôi, nhưng không nói là không làm cái khác, tôi cũng không thích gỗ."
Nghe lời nói của Tiêu Mạc Ngôn có vẻ thái độ tuy tốt nhưng ý tứ cảnh báo mười phần, Hạ Linh Doanh hít sâu một hơi, cố nén lửa giận trong lòng, không phản kháng nữa, thân thể cứ mặc cô ôm.
Tiêu Mạc Ngôn ngược lại cũng không bị ràng buộc, tay bất ngờ vỗ nhẹ lên người Hạ Linh Doanh, ngân nga bài hát, híp mắt thích chí hưởng thụ phong xuân, gần đây công ty bởi vì sự khác biệt trong việc thu nhận người khiến cô khó chịu, cô âm thầm sử dụng những cây bút lớn tiến hành cải cách, nhìn hơn chục vạn người công nhân lâu năm luôn miệng cảm ơn mình, Tiêu Mạc Ngôn trong đáy lòng cười nhạt.
Tôi không động tay, cho các người ăn, xem lão già còn dám nói gì tôi.
Tiêu Mạc Ngôn lắc đầu một cái, quên đi, không thèm nghĩ nữa, hiếm khi có được thời gian thư giãn thế này. Người trong lòng lại khiến cho cô có cảm giác thoải mái, Hạ Linh Doanh cũng không giống như những người lúc trước muốn cầu cạnh cô, cố ý lấy lòng, phô trương phong tình, nàng có một sự ngây thơ và hồn nhiên vốn có của những người mới ra trường. Chỉ có con gái như vậy, mới có thể khiến Tiêu Mạc Ngôn muốn chinh phục, cô rất kiên trì, nghĩ đến đây, một cô gái băng thanh ngọc khiết một ngày nào đó sẽ ở dưới thân của mình thừa nhận vui vẻ, Tiêu Mạc Ngôn thật hưng phấn quá, bài hát ngày một nhanh hơn.
Nhưng mà không nghĩ đến, đang lúc vui vẻ thế này, nửa giờ đã vội vã trôi qua, Tiêu Mạc Ngôn tiếc nuối thở dài, Hạ Linh Doanh trong lòng thật mềm mại, mùi hương trên người nàng, cô ôm đến mức không nỡ buông tay, nhưng mà tiếp tục như vậy nữa, cô sẽ bị phơi nắng tróc da mất. Tiêu Mạc Ngôn buông hai cánh tay ôm chặt Hạ Linh Doanh, hai cánh tay dùng sức duỗi ra, dùng giọng điệu tuỳ ý nói,
"Cô bé, đây chính là nhà tôi, có cần gì em cứ việc nói, tôi sẽ cố gắng hết sức theo ý em."
Hạ Linh Doanh lạnh lùng nhìn chằm chằm Tiêu Mạc Ngôn một lúc, cứng rắn lên tiếng.
"Phòng tắm ở đâu? Tôi muốn tắm!"
Tiêu Mạc Ngôn nghe xong sửng sốt một chút, theo bản năng hỏi.
"Bây giờ?"
"Đúng!"
Đang nói, Hạ Linh Doanh từ trong túi xách lấy khăn giấy ra, dùng sức lau nơi Tiêu Mạc Ngôn liếm qua, biểu cảm chán ghét không cần nói cũng biết.
Tiêu Mạc Ngôn nụ cười cứng ở trên mặt, không thể hiểu nổi nhìn Hạ Linh Doanh. Nàng, nàng đây là chê tôi bẩn? Con bà nó, bao nhiêu người thèm nhỏ dãi sắc đẹp của bản tiểu thư như thế, Hạ Linh Doanh lại cư nhiên chê tôi!!! Lần đầu tiên trong đời có người không nể mặt cô như thế, Tiêu Mạc Ngôn nhìn chằm chằm Hạ Linh Doanh, một lát sau, đưa tay, ngoài cười nhưng trong không cười chỉ tầng hai của biệt thự.
"Ở trên lầu, cứ thong thả mà dùng!"
Hạ Linh Doanh cao ngạo gật nhẹ một cái, kéo hành lí đạp giày cao gót đi, đi lên phía trước vẫn còn nhàn nhạt nói.
"Tiêu tổng, lúc nào cũng luôn xem những cô bé ngoan ngoãn như vợ mình, cám ơn!"
Nói xong, Hạ Linh Doanh tiêu sái xoay người bước đi. Chỉ để lại Tiêu Mạc Ngôn một bụng buồn bực sinh hờn dỗi.
Tiêu Mạc Ngôn bởi vì vẻ ngoài xuất sắc, từ bé luôn có một đám côn trùng vây quanh. Sau khi lớn lên tiếp nhận công ty, xuất phát từ sự theo đuổi tình yêu và sự chán ghét con trai do trời sinh, Tiêu Mạc Ngôn bắt đầu chuyên tìm nữ minh tinh.
Tiêu Mạc Ngôn yêu thích những nữ minh tinh xinh đẹp, hai chân thon dài, da dẻ mềm mịn, bộ ngực non mềm, mùi hương nhàn nhạt khiến cho cô say mê. Trong đêm tối mờ, cô liều mạng đòi hỏi, chiếm đoạt, từng cô gái trẻ ở dưới thân cô rên rỉ.
Bản thân lạc mất phương hướng, dường như chỉ có một khắc kia, Tiêu Mạc Ngôn có thể quên đi phiền muộn thực tại, quên mẹ mình chết một cách bi thảm.
Để báo đáp lại, chỉ cần là phụ nữ của cô mở lời, Tiêu Mạc Ngôn đều sẽ toàn lực thoã mãn cô ấy. Chỉ khi nào khiến cho cô mất hứng, vứt đi, cô gái kia tốt nhất nên đi xa xa, Tiêu Mạc Ngôn đối với cô ta sẽ tàn nhẫn nhất.
Những cô gái ở cùng với Tiêu Mạc Ngôn biết rõ tính tình của cô, có được điều mình muốn sau đó vĩnh viễn rời khỏi thế giới của Tiêu Mạc Ngôn, thỉnh thoảng có chạm trán thì cũng là mình đầy thương tích mà thôi. Tiêu Mạc Ngôn tính tình cao ngạo, những cô gái kia dù là nguyên nhân gì, đều là cam tâm tình nguyện ngả vào trong vòng tay cô, không oán than một chút nào. Vậy mà Hạ Linh Doanh lại có thể năm lần bảy lượt không nể mặt cô, cô chỉ ôm hôn vành tay nàng vậy mà dám bảo là cô dơ bẩn, lại còn ý tứ ám chỉ. Được, tốt lắm!
Tiêu Mạc Ngôn nhìn Hạ Linh Doanh híp mắt lại, Hạ Linh Doanh, tôi muốn cô nhìn thấy cuối cùng ai sẽ là người thất bại!
==================
Hạ Linh Doanh mang theo túi mở cửa biệt thự, vừa mới mở ra, trước mặt là một bà cụ cười rạng rỡ, bị doạ giật mình, nàng lui về sau mấy bước, túi xách trong tay rơi xuống, phát ra tiếng vang nặng nề.
"Đúng là Hạ tiểu thư sao? Ngại quá, đã làm cô giật mình."
Hạ Linh Doanh ôm ngực nhìn bà cụ, Tiêu Mạc Ngôn lười biếng từ ngoài cửa bước vào thấy, cười ra tiếng,
"Bà Từ, chúc mừng bà, bà lại vừa thành công hù được một người nữa!"
Người được gọi là bà Từ ngượng ngùng cười, Tiêu Mạc Ngôn đi lên trước, quàng tay qua vai Hạ Linh Doanh, ôm vào lòng, cười dỗ dành.
"Không cần sợ, đây là bà quản gia, từ khi tôi sinh ra đã chăm sóc tôi, so với bà tôi cũng không khác mấy, cô cũng gọi là bà Từ là được!"
Hạ Linh Doanh hơi đỏ mặt đẩy Tiêu Mạc Ngôn ra, nhìn bà Từ. Bà Từ cũng theo thói quen, cười híp mắt nhìn Hạ Linh Doanh.
"Hạ tiểu thư, sau này xin chiếu cố!"
Hạ Linh Doanh lắc đầu,
"Bà Từ, bà không cần khách khí, cứ gọi cháu là Hạ Hạ được rồi!"
Bà Từ cười gật đầu, ánh mắt lộ ra một tia tán thưởng. Tiểu thư mang về cô gái này, lâu rồi không có ai lễ phép như vậy. Sau khi vào nhà bị mình hù sợ gần chết, mấy cô kia hận không thể đá mình một đá, hơn nữa không hy vọng bản thân mình là bóng đèn quấy nhiễu người ta trong thế giới riêng, đâu có khách sáo như vậy. Nhìn dáng vẻ của nàng, chắc cũng là một thiên kim tiểu thư, bà Từ đang suy nghĩ, Tiêu Mạc Ngôn lại hét lên,
"Trời ơi! Trời ơi! Vì sao lại không công bằng? Cô mới gặp bà Từ thì có thể thân thiết như vậy gọi là Hạ Hạ, gặp tôi thì mặt liền như một khối băng cứng rắn! Lẽ nào sức hấp dẫn của tôi còn không bằng một bà lão sao?!"
Hạ Linh Doanh quay đầu lại, vẻ mặt lạnh nhạt nhìn Tiêu Mạc Ngôn. Bà Từ cũng không phản ứng, hướng về phía Hạ Linh Doanh cười,
"Hạ hạ, bà Từ dẫn cháu vào phòng nghỉ ngơi, ở tầng hai, bởi vì tiểu thư trước đó có gọi điện đến bảo bà đem bỏ hết những thứ có thể nằm được. Cho nên, cháu chỉ có thể ở cùng phòng với tiểu thư."
Hạ Linh Doanh hơi có phần run lên, nhàn nhạt mở miệng,
"Không cần, tự cháu có mang theo chăn mền, bây giờ là mùa hè cũng không lạnh, chỉ cần một tấm thảm trải sàn là tốt rồi!"
Hạ Linh Doanh quay đầu, ánh mắt lạnh như tuyết quét qua gương mặt cả kinh của Tiêu Mạc Ngôn, khinh thường lắc đầu, kéo hành lý theo cầu thang đi lên. Bà Từ vẫn âm thầm đánh giá hai người, nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Tiêu Mạc Ngôn, không tự chủ gật đầu một cái. Ai, rốt cục cũng có một người có thể quản tiểu thư, không dễ dàng a. Nhìn Tiêu Mạc Ngôn mặt đen lại, bà Từ thăm dò hỏi,
"Tiểu thư a, giường trong thư phòng ở trên lầu ta chưa kịp bỏ đi, vậy bây giờ có muốn bỏ đi nữa không?"
Tiêu Mạc Ngôn chợt quay đầu lại, trợn mắt nhìn bà Từ, hất cánh tay, giận đùng đùng về phòng.